Nhẹ nhàng đẩy ra xa
Người yêu thương thì nhẹ nhàng đẩy ra xa, kẻ thù thì lạnh lùng ôm chặt.
Tôi nhớ đó là câu nói trong tiểu thuyết nguyên tác của bộ phim Bố già.
Đúng là những lời mà một ông trùm mafia có thể nói ra.
Tôi có cảm giác câu nói mang ý nghĩa là cho những đứa con thương yêu đi rèn luyện ở nơi xa, còn những kẻ phản bội trong tổ chức thì để ở gần mình, theo dõi chặt chẽ, nhưng tới giờ thì tôi không biết.
Nói như vậy là vì ký ức về cách giải thích như vậy là tôi tự suy nghĩ thế, sau đó khi đọc lại thì có những cái khác thế.
Nguồn gốc của những ký ức như vậy thường là có sự nhầm lẫn, rồi ghi nhớ luôn sự nhầm lẫn đó.
Tại sao nhỉ.
Thực tế thì có lẽ là gắn những suy đoán ẩn giấu trong lòng của mình thành của người khác.
Ai đó đã nói như vậy.
Được viết trong sách.
Luôn có người nói nhưng cho rằng đó là lời của người khác.
Nhưng đó chỉ là mang những gì mình muốn nói sang thành của người khác.
Thực ra đó chính là điều mình muốn nói.
Tôi không có con nên đương nhiên rồi, tôi cũng không có cháu.
Không thể phủ nhận rằng sự cô đơn này đã dẫn đến việc quản lý kinh doanh theo chủ nghĩa gia đình.
Việc những chủ doanh nghiệp khắc nghiệt với nhân viên của mình, nhưng lại chiều chuộng con cháu nhút nhát là điều thường thấy.
Nếu như tôi có con, tôi có cho con làm người kế nghiệp không?
Gần đây tôi hay suy nghĩ về điều này.
Mỗi lần như vậy, tôi lại nghĩ rằng dù nó có làm cùng ngành, thì cũng không để nó làm việc trong Koyama G.
Trở thành chủ doanh nghiệp với tư cách cá nhân là điều khắc nghiệt.
Đặc biệt là trong ngành phúc lợi y tế.
Ít nhất là nếu hiểu được tính mạng con người, cuộc sống của người đó, và tính xã hội.
Nếu là người có thể đồng cảm với nỗi đau của người khác.
Thứ muốn để lại gì cho con mình là gì nhỉ?
Giáo dục, và nếu có thể làm được, thì là 1 căn nhà đầy kỷ niệm giữa bố mẹ và con cái.
Tôi bây giờ đang sống trong niềm hạnh phúc đó, tôi thật may mắn.
Và bởi vì hàng ngày tôi làm việc trong sự quan tâm của những đồng nghiệp.
Nửa đầu cuộc đời tôi gặp liên tiếp những biến cố, giống như đi trên chiếc tàu lượn siêu tốc.
Một nửa là cứ liên tục chạy, không có thời gian để suy nghĩ.
Bây giờ thì có quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Những ngày cuối tuần tôi muốn trốn vào thế giới sách.
Ngày 132 sau trận động đất Noto
Đường trong máu 130
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Koyama Yasunari