Dù không phải người thắng cuộc
Tôi không mấy hứng thú với thể thao, nhưng tôi lại có hứng thú với giải bóng chày các trường trung học toàn Nhật Bản (Koshien) năm nay.
Keio đã trở thành số 1 Nhật Bản.
Như vậy thì Ginza sẽ rất sôi động.
Nhiều thành viên trong Hội cậu chủ trẻ của Ginza ngày xưa học Keio.
Trên mạng lưới hội cựu học sinh tiểu học của tôi, dù không phải cựu học sinh Keio, cũng gửi rất nhiều lời chúc mừng.
Cũng là khoảng 40 năm về trước, tôi đã chú ý tới trận đấu giữa Waseda- Keio.
Nếu Keio thắng, Ginza sẽ rất sôi động về đêm.
Ginza sẽ sôi động với các bữa tiệc ăn mừng.
Ginza là lãnh thổ của Keio.
Như vậy thì ngày hôm đó sẽ xuất hiện nhiều bệnh nhân ngất xỉu vì uống rượu hoặc ngã cầu thang.
Đó là câu chuyện của 40 năm về trước, khi ở Ginza có bệnh viện cấp cứu.
Mặt khác, nếu Waseda thắng, bệnh viện cấp cứu ở Shinjuku sẽ trở lên bận rộn.
Vì thế nên bệnh viện ở Ginza cổ vũ Waseda còn bệnh viện ở Shinjuku sẽ cổ vũ cho Keio.
Cứ như truyện tranh vậy.
Nhưng vào ngày diễn ra trận đấu giữa Waseda và Keio, tôi đã cùng với các nhân viên trực ca dán mẳt vào TV ở bệnh viện.
Tất nhiên là cổ vũ cho Waseda.
Trở thành số 1 Nhật Bản là điều tuyệt vời.
Thế nhưng làm được điều đó sẽ chỉ 1 cá nhân, 1 tập thể.
Tôi mong muốn những người bình thường, không phải người thắng cuộc như vậy cũng sẽ bình an và hạnh phúc.
Vốn dĩ bản tính tôi không thích cạnh tranh.
Tôi luôn thấy mình không thể hào hứng với các cuộc thi thể thao hay chơi gôn.
Bố tôi bình thường luôn điềm tĩnh, hiền lành, nhưng khi chơi như gôn, cờ tướng, cờ vây, mạt chược thì ông sẽ cố gắng chiến thắng cho đến phút cuối cùng.
Muốn giành chiến thắng.
Nếu so sánh thì tôi có xu hướng chạy trốn khỏi sự cạnh tranh ngay từ đầu.
Từ khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ thắng được trò bắn bi, trò chơi thẻ bài dân gian Menko hay bài tú lơ khơ.
Dù có thắng thì tôi vẫn tiếp tục cho đến khi thua thì thôi.
Về mặt tinh thần, tôi không thể chịu được việc chiến thắng trước đối thủ.
Nếu bị nói rằng không có bản lĩnh để chiến thắng thì đúng vậy đấy.
Không phải tôi tốt bụng với đối thủ, cũng như không phải vì tôi yếu đuối.
Tôi quan tâm tới người thua, nhưng tôi lại càng ghét việc mình thua cuộc.
Cứ như vậy, tôi né tránh khỏi sự cạnh tranh thắng thua.
Tôi cũng không thể ưu ái chỉ cổ vũ cho 1 bên.
Ngày xưa, tôi từng được mời đi xem một trận bóng chày.
Khi được hỏi rằng tôi cổ vũ cho đội nào, tôi trả lời đội nào cũng được, miễn là đánh được cú homerun, và họ đã rất ngạc nhiên khi nghe câu trả lời đó.
Những người như vậy không hợp với xã hội cạnh tranh.
Không phù hợp với giới kinh doanh.
Đó là lý do tại sao tôi đã cố gắng tạo ra thế giới riêng trong phúc lợi y tế.
Thế giới của Koyama, nơi đâu cũng có bờ biển.
Hoặc là bờ hồ tĩnh lặng.
Tôi đang mong muốn như vậy.
Nhưng thực tế là mỗi ngày các cuộc họp như võ đài đấu vật chuyên nghiệp.
Cứ tiếp tục cho đến khi có ai đó ném khăn vào.
Tuần này cũng như vậy.
Vì vậy, cuối tuần tôi thường trốn đến rạp chiếu phim hay bảo tàng mỹ thuật.
Tôi nhận ra rằng rạp chiếu phim và viện bảo tàng là nơi trú ẩn an toàn của tôi.
Nồng độ Oxy trong máu 97・98・99
Nhiệt độ cơ thể 36.1 Đường huyết 216 Bánh kem
Độc giả thường xuyên của tạp chí Pia Đại diện Koyama Yasunari