Nhật ký tiếc nuối của thuyền trưởng hạng nhất
Tôi cũng có bằng lái xe ô tô, nhưng tôi đã không lái xe 10 năm nay rồi.
Thực ra tôi cũng có giấy phép lái tàu hạng nhất.
Tôi lấy từ hơn 30 năm trước.
Để chèo thuyền bên bờ hồ thì cần bằng hạng 4.
Đối với chủ sở hữu thuyền buồm hay du thuyền thì hạng 2 là đủ.
Bằng hạng nhất là giấy phép chuyên nghiệp, được phép lái ra nước ngoài.
Lý do tôi có được tấm bằng này là vì năm nào tôi cũng đi xem triển lãm thuyền nên đã được Yamaha mời và thử đăng kí thi.
Sau đó là đợt huấn luyện cam go, giống như huấn luyện của Lực lượng tự vệ, nhưng vì tôi còn trẻ và đóng học phí cao nên dù sao thì tôi đã cố gắng đến cùng.
Tôi đã ở lại cả thứ 7 và chủ nhật để luyện tập, ròng rã 3 tháng.
Việc lái con tàu rất hữu ích cho việc quản lý kinh doanh, vì phải vừa xem xét thời tiết, gió hay sóng thủy triều, dự đoán những điều sẽ xảy ra và đưa ra chỉ dẫn.
Có thể là điều này thì cờ tướng hay cờ vây cũng có.
Nhưng việc điều khiển con thuyền có cả việc xem xét thời tiết, thủy triều, chuyển động của các đối thủ, và làm việc nhóm.
Nó có tất cả các yếu tố cần thiết trong việc kinh doanh.
Thay vì đọc sách giáo khoa về quản trị kinh doanh và làm việc nhóm, tôi muốn bạn xem bộ phim " Quân thù dưới đáy biển (The enemy below)".
Nó là một tác phẩm nổi tiếng về trận chiến giữa tàu khu trục Mỹ và tàu ngầm Đức trong Thế chiến thứ 2.
Hoài niệm nhỉ. Tôi nghĩ Curt Jurgens là diễn viên tuyệt vời.
Có nhiều chủ tịch trong hiệp hội bệnh viện giàu có, sở hữu biệt thự, thuyền buồm, du thuyền, và thỉnh thoảng tôi được họ mời đi du lịch bằng du thuyền.
Dù không thể tự sở hữu một chiếc, nhưng nếu có bằng lái, mình có thể lái nó.
Tôi đã có những kì vọng đơn giản như vậy, nên đã âm thầm lấy bằng lái.
Tôi đã quên mất những điều đó rồi, nhưng gần đây người bạn của tôi đã mua một chiếc du thuyền lớn mới, và mời tôi đi du thuyền.
Sở thích của anh ấy là câu cá và chế biến món ăn từ những con cá anh ấy bắt được.
Người bạn ấy thật hạnh phúc.
Hôm qua, tôi được bỏ qua cho giai đoạn câu cá, và được du ngoạn xung quanh Tokyo bằng du thuyền.
Du thuyền sang trọng với 3 phòng ngủ, 2 phòng vệ sinh và tắm.
Nội thất cũng là đồ gỗ đặt nhà sản xuất bên nước ngoài làm riêng.
Mua một chiếc đồng hồ hàng hiệu không phải người thực sự giàu có.
Xe thể thao cũng không phải là điều gì ghê gớm.
Những người mà tôi nghĩ chắc họ là người giàu là những người có biệt thự với đầu bếp, hay là thuê thuyền trưởng và sở hữu du thuyền lớn sang trọng.
Mời nhiều bạn bè của họ tới đó.
Việc trở nên giàu có và duy trì căn biệt thự hay chiếc du thuyền sẽ vất vả, nhưng có những người bạn giàu có cũng là một điều hạnh phúc.
Dù sao thì thấy thật thoải mái.
Tôi muốn cảm ơn người bạn của tôi.
Một chuyến đi nửa ngày ở Vịnh Tokyo với tốc độ khá nhanh, 25 hải lý/giờ.
Có vẻ bạn tôi không ổn vì bị rung lắc tốc độ cao, nhưng tôi ít khi bị say tàu xe.
Vì dạ dày và gan khỏe.
Trong chuyến đi giữa mùa hè, ánh nắng quá gay gắt, nên tôi ở trong khoang có điều hòa, không ra boong tàu.
Tôi không hiểu lý do tại sao mình lại lên tàu nữa, nhưng một lần nữa tôi nhận ra rằng mình là một người thành phố yếu đuối thích ở trong nhà.
Tôi có chiếc mũ 10 năm trước đã mua kỷ niệm trong chuyến đào tạo của Koyama G ở Úc, nhưng tôi chưa bao giờ dùng nó.
Tôi được gợi ý lái con tàu, nhưng tôi đã lịch sự từ chối.
Tôi tự hào về thành tích 30 năm không tai nạn của mình.
Nói cách khác, tôi chưa bao giờ lái kể từ khi tôi có bằng.
Một người lái chỉ có bằng chứ chưa bao giờ lái, nhưng mang trong mình niềm tự hào, chính là người như vậy.
Cuối cùng khi trở thành chủ sở hữu, thì không thể trở thành người chơi.
Nhưng khi tàu chạy trốn sang nước ngoài, tôi nói với anh ấy rằng tôi có thể đi bằng bằng lái của mình.
Chuyến ra khơi như vậy của 6 người đàn ông không rượu, không câu cá đã trở về an toàn.
Thiết bị làm tôi ngạc nhiên là có thể giữ nguyên vị trí trên biển bằng GPS và lái tự động.
Khó có thể giữ nguyên vị trí mà không bị sóng cuốn đi nếu điều khiển bằng tay.
Bản đồ hàng hải được hiển thị trên màn hình TV, và có thể hiểu được lộ trình.
Không còn cần phải làm bản đồ hàng hải bằng la bàn.
Ngạc nhiên là cần điều khiển cũng không phải là vô lăng, mà là cần gạt.
Gần giống với tay cầm điều khiển của trò chơi điện tử.
Vậy thì, các thuật ngữ như “bẻ lái sang phải" và “bẻ lái sang trái" sẽ trở thành từ ngữ không còn được sử dụng nữa.
Có thể là chẳng mấy chốc sẽ trở thành tự động điều khiển giống ô tô điện.
Có thể là sẽ không còn cần thiết một thuyền trưởng đầy kinh nghiệm lao vào cơn bão nữa.
Sẽ không còn sự lãng mạn trên biển trước khi đổi mới công nghệ sao?
Tôi muốn kết luận rằng những suy nghĩ của người đàn ông lỗi thời là không cần thiết.
Nồng độ oxi trong máu 97・98・98
Nhiệt độ cơ thể 36,4 Đường huyết 198
Hạm đội quyết chiến Đại diện Koyama Yasunari