Bắt đầu năm thứ 40
Năm nay là tròn 40 năm kể từ khi bắt đầu xây dựng lại bệnh viện cấp cứu ở Ginza.
Cũng là năm tài chính lần thứ 40.
Tôi đón năm tài chính lần thứ 40 với tư cách là người quản lý kinh doanh.
Vì là chủ sở hữu sáng lập nên cũng quản lý chuyên quyền, nhưng gần đây những việc tôi muốn làm dần ít đi.
Ngoại trừ hạnh phúc và cuộc sống của nhân viên thì những việc khác tôi đã dần mất hứng thú.
Hòa bình thế giới. Tài chính của Nhật Bản. Hay là cải cách phúc lợi y tế.
Tôi không nghĩ mình ích kỷ, nhưng tôi trở nên ít quan tâm đến người khác và ít can thiệp vào chuyện của người khác hơn.
Tôi cũng lo lắng về tương lai của mình, nhưng tôi đã dần nghĩ rằng cũng không còn cách nào khác.
Hơn là những công việc như là lập kế hoạch cho năm tài chính tiếp theo, thì tôi tập trung sức lực cho việc mình sẽ trải qua ngày hôm nay như thế nào.
Kiểm tra tin tức trên báo, trên Internet, trên TV.
Hàng ngày tôi kiểm tra nội dung TV trong 20 giờ.
Mặc dù chỉ là ghi lại và xem qua.
Lúc 2:30 sáng, tôi bắt đầu 1 ngày làm việc từ việc đọc báo trên internet.
À không, trước đó tôi đã trả lời email công việc.
Giống như ngày hôm nay.
Sáng nào cũng bật nước nóng rồi vào bồn tắm trong thời gian ngắn.
Hôm qua tôi đã nấu 1 cốc gạo và ăn 1 nửa với gia vị rắc cơm.
Vo gạo rất thú vị.
Có lẽ vì là 1 trong số ít những công việc thủ công.
Liên quan trực tiếp đến hương vị.
Tôi nghĩ đó là những gì gọi là niềm vui mỗi ngày.
Sáng nay 1 nửa chỗ cơm tôi làm trà chan cơm với cá tráp.
Có rất nhiều loại thuốc nên tôi sẽ cẩn thận để không bị quên.
Hẹn giờ ghi hình trên TV trước khi ra ngoài.
Mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.
Tôi xem lại trên TV những bộ phim mà thời còn trẻ tôi đã xem ở rạp.
Sự rung cảm không có nhiều.
Quả nhiên là cảm xúc khi xem phim sẽ khác nhau tùy thuộc vào thời đại và môi trường, hoàn cảnh xem.
Tôi đang xem để chắc chắn hơn về điều đó.
Tôi nghe nói có TV có thể ghi hình trong cả tuần, nhưng tôi không muốn mua.
Cho dù có những chương trình mình quên hoặc do trùng thời gian nên không ghi lại được, thì sẽ có được cảm giác định mệnh rằng sẽ ghi lại vào buổi khi phát sóng lại lần tới.
Nằm trên giường, tay cầm iPhone, lướt YouTube, tôi say mê xem Michael Jackson.
Tôi nhận thấy rằng hầu hết cảnh quay có người hâm mộ của anh ấy trong buổi diễn đều là người da trắng.
Elvis và Michael được người Mỹ yêu thích nhất.
Tôi cảm nhận được sự tươi mới trong cuộc sống hàng ngày mà bình thường tôi không nhận thấy.
Những ngày mà đầu tôi chỉ có thể làm việc ở mức độ này.
Khi già đi tôi trở nên ít quan tâm đến những điều mới.
Tôi nghĩ đó là do thời gian trong ngày của mình trở nên quý giá hơn.
Càng lớn tuổi, tình người càng sâu sắc hơn, nhưng sẽ ít để ý tới bổn phận, trách nhiệm đối với người khác hơn.
Trên thực tế, đám tang của người quen cũng ít đi.
Cũng có một thực tế là những đàn anh cảm thấy có bổn phận, trách nhiệm với người khác dần ít đi.
Một chủ nhật hướng nội, không có gì tiến triển như vậy có thể sẽ không tốt cho sức khỏe.
Ngày xưa, thứ 7 là ngày xem phim và chủ nhật là ngày đi tới bảo tàng.
Ban ngày các ngày thường trong tuần thì tôi đã háo hức đi đến Thư viện Hibiya.
Chán cuộc sống ẩn dật trong nhà, có lẽ mùa xuân đã rục rịch tới.
Những mảnh hình ảnh tinh thần hàng ngày thật đáng yêu, đáng quý.
Đừng là chính mình như mọi khi, hãy khám phá một con người mới của mình.
Kết quả trên máy đo nồng độ Oxi trong máu 98・97・97
Nhiệt độ cơ thể 36,3 Đường trong máu 155
Những ngày không thay đổi Đại diện Yasunari Koyama