Hệ thống Stanislavski
Thông thường, 1 ngày của tôi trôi qua với các cuộc họp và tiếp khách.
Tôi nghĩ đây là đang diễn vai người quản lý kinh doanh trên sân khấu gọi là trụ sở Ginza.
Buổi tối sau khi rời sân khấu và tẩy trang thì làm gì nhỉ?
Vào ban đêm tôi trả lời các văn bản đề nghị phê duyệt được gửi qua email.
Tôi chỉ trả lời “Tôi hiểu rồi” hay “Không được”, nhưng thế cũng tốn cả đêm khuya, sáng sớm.
Tôi cảm thấy những công việc cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Đó là thói quen, và tôi cũng cảm thấy có động lực làm, có trách nhiệm.
Đối với tôi, đó là kích thích tốt, và tôi nghiêm túc, say mê nó hơn trò chơi trên PC.
Tuy là vì là công việc nên đó là điều đương nhiên.
Bình thường khi nào có thời gian, tôi thường đi xem phim, hòa nhạc, kịch, nhưng thời còn trẻ, tôi thường viết đánh giá vì yêu thích.
Tôi chưa bao giờ thấy lý luận văn học thú vị vì nó quá cứng nhắc.
Tôi thích lý luận điện ảnh hay lý luận kịch, và tôi đọc hầu hết sách viết về nó.
Những ngày thường, tôi có cảm giác như đang chạy quanh thành phố, nhưng trong những ngày nghỉ lễ, tôi lại chỉ ở trong nhà nên cả ngày tôi đọc sách và trầm ngâm suy nghĩ.
Hàng năm, vào những ngày nghỉ lễ liên tiếp, tôi đọc sách của Jung, sách về kịch hay điện ảnh.
Gần giống như nghi lễ trong dịp nghỉ lễ hàng năm.
Tôi nghĩ đó là việc đi sâu vào chiều sâu trái tim mà bình thường vẫn đóng nắp.
Jung có vẻ hợp với tâm trí tôi hơn Freud.
Tôi nhớ tới từ ngữ “hệ thống Stanislavski”.
Đây là kĩ thuật diễn xuất, lý thuyết sân khấu, nghĩa là “biến thành” vai diễn của mình.
Tôi nhớ tới từ ngữ này là vì tôi hay nghe thấy từ ngữ này thời còn ở câu lạc bộ diễn kịch trong trường học.
Đạo diễn hét lên là hãy hòa vào một thể với cảm xúc nhân vật chính đó.
Người mới đóng vai nữ chính đó cuối cùng cũng bắt đầu khóc.
Tôi cũng nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Tôi thì sao?
Tôi đến sân khấu để an ủi động viên diễn viên mới chỉ dễ thương thôi, không có tài năng hay bản lĩnh lắm ấy.
Thì thầm nói với bạn đó rằng đạo diễn là tín đồ của hệ thống Stanislavski.
Hệ thống Stanislavski.
Vì cô ấy, tôi đã tập luyện nhiều lần để không cắn phải lưỡi.
Vậy tôi có thể hoàn toàn nhập vai diễn người quản lý doanh nghiệp hiện tại được không?
Tôi đã hiểu được sự quen thuộc và cái hay của diễn xuất từ vẻ ngoài, giống như Kabuki hay opera.
Với người già tâm hồn mệt mỏi thì nó nhẹ nhàng và cảm thấy biết ơn.
Tới độ tuổi này, những thứ mà tôi từng không thích đến thế, chẳng hạn như Rakugo hay Yoshimoto Kogyo, cũng giống như yokan, bánh bao, đã trở nên hợp khẩu vị.
Tâm trí dễ chịu.
Nhạc pop, nhạc dân ca gần gũi với trái tim, hay những bài enka lay động trái tim đều làm tôi thấy mệt.
Tôi nhớ những bản nhạc jazz hay Oldies mà tôi đã nghe ở quầy bar.
Dù không có rượu whisky, tâm hồn vẫn được an ủi.
Trái tim tôi hiện giờ dù nói không thích, không thích, thì cuối cùng cũng vẫn ngồi xuống đệm thoải mái.
Tinh thần nổi loạn và linh hồn kiêu hãnh thời trẻ của tôi đã đi đâu rồi?
Xa xôi, trong ký ức của tôi, ôi, tôi không thích, tôi không thích.
Ngày 128 sau trận động đất Noto
Đường trong máu 143
Tối qua ăn Ochazuke, sáng nay ăn Ramen.
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Koyama Yasunari