Không thích cạnh tranh thắng thua

Bố tôi bình thường nhìn ôn hòa, nhưng thực ra khi chơi trò chơi thì ông rất hào hứng và không lùi bước.
Cờ shogi, cờ vây, đánh gôn hay mạt chược, ông đều suy nghĩ rất kỹ lưỡng, kiên trì, bất phân thắng bại đến cuối cùng.
Để mình suy nghĩ kỹ lưỡng thì để cho đối thủ chờ đợi bao lâu cũng được.
Trận đấu giữa Miyamoto Musashi và Sasaki Kojiro chăng?
Đối thủ chơi cùng là bạn của ông cho rằng bác sĩ để đối phương đợi bao lâu cũng không sao nhỉ nên đã bỏ cuộc.
Bố tôi không quan tâm đến cổ phiếu, bất động sản, tiền tiết kiệm hay tài sản thực tế nào.
Nhưng ông để ý đến cá cược chơi gôn.
Nói chung là ông thích cạnh tranh thắng thua.
Trong khi đó, tôi hoàn toàn không có hứng thú với trò chơi hay thể thao cạnh tranh thắng thua.
Đại khái là không thích cạnh tranh thắng thua.
Chắc không có ai thích thua cuộc.
Tôi cũng không thích cả chiến thắng.
Nó không thoải mái.
Đây là kết quả của sự giáo dục của cha mẹ, hay là do tôi học về triết học so sánh tôn giáo?
Trong bóng chày cũng thế, bên nào thắng cũng được.
Trò chơi mà có nhiều cú đánh, nhiều cầu thủ chạy tới căn cứ thì thật thú vị.
Tôi chưa từng là fan của đội nào.
Bởi vì tôi chỉ tìm kiếm câu chuyện và sự phấn khích từ trò chơi.
Có lẽ không khác với tâm trạng xem phim.
Kiểu quản lý kinh doanh của người như thế là như thế nào nhỉ?
Nói tóm lại là tránh việc kinh doanh giống như việc phải cạnh tranh với đối thủ hàng ngày.
Nói thẳng ra là né tránh.
Ở đảo xa hay vùng đồi núi vốn là không có đối thủ cạnh tranh.
Tôi bắt đầu từ những thị trấn làng mạc với dân số mà cả bệnh viện, lẫn trung tâm chăm sóc phục hồi sức khỏe người cao tuổi, viện dưỡng lão đặc biệt chỉ có 1 cơ sở là đủ.
Tất cả các công ty có năng lực trong tỉnh đều hướng đến Tokyo.
Koyama G vươn cánh từ Ginza đến vùng địa phương.
Cơ sở của các công ty Koyama G ở thị trấn địa phương không chỉ là số 1 mà còn là duy nhất.
Cho dù không quan tâm đến đối thủ khác, nếu bạn làm y tế, chăm sóc điều dưỡng và chăm sóc nuôi dạy trẻ em một cách nghiêm túc, chân thành thì công việc kinh doanh sẽ thành công.
Chỉ cần tập trung vào bệnh nhân và người sử dụng dịch vụ là được.
Đó gọi là lý tưởng cao tách biệt, hay là đỉnh cao của sự bình thường?
Nhưng tôi tự hào với điều đó và đã chào đón kỷ niệm 40 năm.
Điều này có nghĩa là tính cách của Koyama Yasunari cũng đã trở thành tính cách của công ty trong Koyama G.
Giới hạn về tài năng, sức lực của người đứng đầu cũng trở thành giới hạn của công ty.
Tôi bắt đầu cảm thấy sắp tới giới hạn trong ý tưởng của mình.
Đây cũng có thể nói là giới hạn trong khả năng kinh doanh quản lý của Koyama G, nhưng sự bình thường đó đã trở nên phi thường.
Cũng có thể nói là nhờ hệ thống bảo hiểm y tế và chăm sóc điều dưỡng của Nhật Bản, cũng có thể nói là đã đến giới hạn.
Hệ thống đảm bảo của nhà nước cũng đang rạn nứt, suy yếu.
Khó khăn về tài chính và thiếu nhân lực có thể dẫn đến sự sụp đổ của ngành y tế, chăm sóc điều dưỡng.
Trong tương lai Koyama G sẽ tồn tại như thế nào trong ngành y tế và phúc lợi này?
Có thể sống sót mà không cần thắng hay thua không?
Nên xây dựng một thương hiệu cá nhân mà người khác không bắt kịp được?
Nên tìm kiếm một đại dương xanh có ít đối thủ cạnh tranh?
Tôi mong muốn những người trẻ của Koyama, những người gánh vác tương lai hãy suy nghĩ về điều này.

Ngày 214 sau trận động đất Noto Đường huyết 162
Đại diện Koyama G Đại diện Thunderbird Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương
Lênh đênh trên sóng, không bao giờ chìm Koyama Yasunari