Rạp chiếu phim ở nhà văn hóa cộng đồng

Trong 40 năm, chúng tôi đã mở các cơ sở y tế phúc lợi trên khắp cả nước.
Khi về vùng nông thôn, tôi đã từng được giới thiệu địa điểm ngày xưa là rạp chiếu phim.
Họ hỏi liệu có thể được sử dụng nơi này cho các dịch vụ chăm sóc ban ngày không.
Rạp chiếu phim không có những thiết kế tạo thuận lợi cho người cao tuổi, người khuyết tật và tối.
Không phù hợp gì với người cao tuổi và người khuyết tật.
Nhiều rạp chiếu phim nhỏ do các hộ gia đình ở địa phương điều hành đã đóng cửa.
Hiện nay cũng có tỉnh không có rạp chiếu phim nào.
Tôi chỉ thấy rạp Toho Cinemas hay Aeon.
Trung tâm chiếu phim rất thuận tiện, có thể xem 3 bộ phim một ngày.
Tuy nhiên, bạn chỉ có thể xem những bộ phim bom tấn của hãng phim nổi tiếng.
Đối với tôi, rạp chiếu những phim ngày xưa, nơi gợi lại ký ức thanh xuân gần như đã không còn nữa.
Koyama G cũng vận hành Iki-iki Plaza theo hệ thống quản lý được chỉ định (tư nhân được chỉ định vận hành cơ sở công).
Ngày xưa là nhà văn hóa cộng đồng.
Có thể tổ chức buổi hòa nhạc hay buổi diễn thuyết.
Tuy nhiên, buổi chiếu phim ở nhà văn hóa cộng đồng chỉ là phim chiếu miễn phí do các tình nguyện viên thực hiện.
Hiện nay, tại các nhà văn hóa cộng đồng, việc thu phí hay nhận trợ cấp từ chính phủ đều khó khăn.
Nếu vậy thì tôi đang suy nghĩ nếu sử dụng những bộ phim hay dù không được nổi tiếng để làm rạp chiếu phim công cộng cho người dân thì thế nào nhỉ.
Tuy nhiên, hiện nay việc thu phí hay nhận trợ cấp từ chính phủ rất khó khăn.
Đầu tiên thì chỉ có thể nâng cao thành tích để nhận trợ cấp.
Có vẻ như cách duy nhất để bắt đầu là lên kế hoạch cho một liên hoan phim thông qua kêu gọi vốn từ cộng đồng.
Tuy nhiên, tôi cũng biết được rằng thiết bị đã cũ và môi trường chiếu phim không đầy đủ để có thể chiếu phim.
Ngoài ra, chính phủ không trợ cấp vì coi phim là sản phẩm thương mại hơn là mang tính văn hóa.
Thời học tiểu học, tôi được xem phim The Sound of Music (Giai điệu hạnh phúc) trong hội trường như một phần của tiết học.
Hiện giờ, điện ảnh không là văn hóa, chỉ là sản phẩm thương mại.
Tôi nghĩ điện ảnh là môn nghệ thuật toàn diện, nhưng cả Bộ Giáo dục, Văn hóa, Thể thao, Khoa học và Công nghệ lẫn chính phủ đều không quan tâm đến việc xem phim tại rạp.
Hãy biến các nhà văn hóa cộng đồng ở địa phương thành rạp chiếu phim công cộng cho người dân.
Tôi đang nghĩ đến việc tạo ra thành tích như vậy, nhưng có lẽ để thực hiện được sẽ còn mất rất nhiều thời gian.
Tôi nghĩ nhiều liên hoan phim địa phương đã dần biến mất.
Cũng một phần do dịch Covid, nhưng trong thời gian đó, mọi người đã xem phim trên internet.
Tôi đã từng nghĩ chỉ rạp chiếu phim mới là nơi những người cùng sở thích có thể tụ tập và cùng nhau thưởng thức phim, nhưng có lẽ điều đó không còn đúng nữa.
Cuối cùng là tưởng tượng rằng dù ở trên mạng cũng có dự án về rạp trực tuyến, chỉ những người hâm mộ lớn cùng xem với nhau, cùng chia sẻ cảm tưởng với nhau.
Việc chiếu phim không phải phim phúc lợi tại nhà văn hóa cộng đồng cho đến nay vẫn chưa tiến triển.
Tôi muốn nghĩ đến một kế hoạch vận hành mới, xóa bỏ những thất bại từ trước đến nay.
Có vị nào có kiến thức và nhiệt huyết không?
Tri thức, tiền bạc và cả nhà cung cấp phim, tất cả đều cần thiết.
Tôi đang mong chờ những ý tưởng và kế hoạch mới, xóa bỏ những thất bại trong quá khứ.
Trên hết, việc sử dụng nhà văn hóa cộng đồng cần có sự đánh giá và hỗ trợ của chính phủ.
Việc tập trung người dân lại và tổ chức buổi chiếu phim tại nhà văn hóa cộng đồng đã đi chậm thời đại chưa nhỉ?

Đường trong máu 194
Ngày 113 sau trận động đất Noto
Đại diện Thunderbird
Đại diện Koyama G
Koyama Yasunari