Những công việc hàng ngày

Ginza về đêm đầy xe ô tô.

Có những ngày bãi đậu xe lớn dưới tầng hầm đường Sotobori chật kín.

Ginza dường như cũng đã trở lại những hoạt động bình thường của khu phố.

Có phải vì giá cổ phiếu tăng lên không?

Kể từ khi Covid bùng phát, cũng một phần vì lo lắng cho sức khỏe của mình, hạn chế đi công tác là đương nhiên rồi, các cuộc hội họp buổi tối tôi cũng cố gắng từ chối.

Việc tham gia các hội nghị, hội thảo và hội nghị chuyên đề qua Zoom đã trở thành điều bình thường.

Các cuộc họp hội đồng quản trị cũng có sự tham dự trực tuyến của các giám đốc điều hành từ khắp cả nước.

Tiện lợi nhưng lại làm giảm đi cảm giác chân thực khi gặp gỡ nhau của con người.

Tôi dành rất nhiều thời gian mỗi ngày để tập trung nhìn vào iPad hoặc iPhone.

Dù là ở Ginza hay ở nhà. Dù là ngày hay đêm.

Họp nhiều ngày qua Zoom nên tôi đã đến Ginza làm việc.

Gần đây tôi đã đặt 6 xe cắm trại dùng để đi cứu trợ thiên tai.

Tôi đã nghĩ với cuộc sống sinh hoạt này, nếu có cắm trại khắp cả nước thì tôi vẫn có thể làm việc được.

Những bản hợp đồng tôi ký sẽ được gửi đi từ bưu điện gần nhất.

Cũng có vẻ thú vị nhỉ.

Gửi hợp đồng đã ký tới Ginza từ bưu điện vùng nông thôn.

Không ai biết tôi đang du lịch ở đâu.

Không biết khi nào tôi sẽ trở lại quê hương Ginza của mình.

Giống anh Tora lang thang ( nhân vật chính trong bộ phim It’s Tough Being a Man) nhỉ.

Nếu tìm tôi thì hãy tới rạp chiếu phim, bảo tàng nghệ thuật hoặc thư viện.

Tôi có mặt ở mọi thành phố.

Dù mặc quần áo gì thì cũng không thể thiếu cà vạt và khăn cài túi.

Ông già có trang phục như vậy chính là tôi.

Hôm qua tôi đã xem bộ phim điện ảnh Hàn Quốc và tham dự buổi hội thảo của nhà tâm lý học có chứng chỉ quốc gia.

Tôi đã trải qua ngày thứ 7 cuối tuần theo kiểu của mình, và lấy lại cuộc sống thường ngày theo kiểu sinh hoạt của mình.

Bộ phim Hàn Quốc “Greenhouse” để lại ấn tượng với tôi hơn bộ phim Hàn Quốc “Ký sinh trùng” và bộ phim đoạt giải với sự tham gia diễn xuất của Koji Yakusho “Những Ngày Hoàn Hảo (Perfect Days)” mà tôi từng xem trước đây,

Trên hết là diễn viên diễn xuất quá tuyệt.

Biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy chiếm trọn cảm xúc của tôi.

Sau đó tôi nhận ra.

Đó là kỹ năng diễn xuất khéo léo hay là sự độc đáo của diễn viên nhỉ?

Dù là phim điện ảnh thì biểu cảm trên khuôn mặt của diễn viên cũng rất phong phú và mạnh mẽ giống như diễn viên trên sân khấu.

Phim điện ảnh Nhật Bản có diễn xuất giống như phim truyền hình, thể hiện cảm xúc khá mờ nhạt.

Tôi hiểu rồi.

Các cuộc họp trên Zoom khiến tôi bất an vì không thể nhìn được biểu cảm của những người tham gia họp.

Tôi đã đắm chìm trong thế giới phim điện ảnh và sân khấu.

Có lẽ tôi đã quen với biểu cảm, cảm xúc trên khuôn mặt giống như trên sân khấu.

Có lẽ tôi luôn hành động quá mức và mong đợi quá nhiều sự thể hiện chân thật.

“Vẫn chưa hiểu, tại sao vẫn chưa hiểu? Hãy cứ hiểu cho tôi đi."

Những điều như thế, sự tức giận và than vãn mỗi ngày.

Cảm xúc của tôi dường như nằm trong thế giới sân khấu và điện ảnh.

Thành phố là một nhà hát kịch, và cuộc đời là sân khấu của vở diễn.

Nhà hát kịch Koyama luôn là sân khấu đầu tiên.

Tôi luôn sống cuộc đời trên sân khấu.

Lúc viết nhật ký này là khoảng thời gian nghỉ giữa các tiết mục.

Tôi muốn việc xem cảnh kết thúc của suất chiếu cuối cùng sẽ vẫn còn xa nữa.

Theo phân tích trong phiếu khảo sát mà tôi được làm trong hội thảo của nhà tâm lý học, thì có vẻ như tôi trong trạng thái hiện tại sẽ không bỏ việc, không tự tử.

Sự khẳng định, hiểu về bản thân cao hơn mức trung bình.

Phân tích này không đáng tin lắm.

Bởi vì tôi nghĩ cuộc đời tôi là một chuỗi hối tiếc và oán hận.

Đường huyết 133

Bữa tối là bánh mì, trà Salacia, cơm và phở Việt Nam dạng thực phẩm bảo quản chỉ cần rót nước nóng vào là dùng được.

Trong lúc nghe bài hát Profiles In The Wind.

Làm cho tôi khóc.    

Diễn viên diễn dở

Đại diện Koyama G Koyama Yasunari