Buổi xem kịch cùng những nhân viên làm việc lâu năm
Hôm qua, tôi đã xem kịch “Người đẹp và quái vật" của Nhà hát Shiki.
Trong dự án kỷ niệm dành cho những nhân viên gắn bó làm việc lâu năm.
Buổi xem kịch của các nhân viên từ các địa phương đến Tokyo, ăn trưa gần nhà hát, tăng thêm sự thân thiết rồi tới xem kịch.
Có nhân viên đã làm việc cho công ty 35 năm, tôi vô cùng cảm động và biết ơn.
Việc xem kịch giờ đây đã trở thành một sự kiện kỷ niệm dành cho những nhân viên làm việc lâu năm.
Tôi biết ơn vì nhờ có sự nỗ lực của những người có liên quan nên chúng tôi mới có được chỗ ngồi tốt trước sân khấu.
Dù xem bao nhiêu lần tôi vẫn thấy rất cảm động.
Mọi người liên tục đứng dậy vỗ tay.
Nói thật thì tôi hay vỗ tay trước, nhưng không đứng dậy vỗ tay.
Bởi vì nếu lần nào cũng làm thì sẽ không còn cảm giác xúc động đặc biệt.
Ngoài ra cũng là vì tôi muốn đắm mình trong dư âm sau khi thưởng thức.
Không muốn quay về từ thế giới tưởng tượng.
Cũng không vui lắm khi các diễn viên quay lại sân khấu chào sau màn trình diễn để nhận sự tán thưởng.
Có lẽ tôi không muốn thấy nhân vật chính quay lại với hình ảnh diễn viên.
Đó là lý do tôi không gặp diễn viên nhiều nhất có thể.
Tôi muốn tiếp tục nghĩ nhân vật chính hư cấu ấy có thật.
Không muốn quay trở lại hiện thực.
Nhưng có lẽ nghi thức này không phải để tán thưởng diễn viên, mà là để khán giả quay trở lại về xã hội hiện thực.
Thế giới thực rất khắc nghiệt.
Thế giới trong mơ thật thú vị.
Sau đó, các nhân viên nhận quà lưu niệm tại trụ sở chính Ginza và dùng bữa tối tại Ginza.
Một nhà hàng Nhật Bản mà ngày xưa bố tôi rất thích và thường đến ăn trưa.
Đây là một nhà hàng lâu đời ở Ginza, hiện giờ nằm ở tầng hầm của một khách sạn.
Tôi cũng thích nhà hàng này, nhưng đã lâu rồi tôi mới ăn ở đó.
Nhờ những nhân viên gắn bó làm việc lâu năm nên tôi cũng được chiêu đãi món tempura.
Tôi rất biết ơn, rất biết ơn.
Tôi cũng đã quen với tempura cùng với Ginger Ale (nước ngọt có gas hương gừng).
Tôi nghĩ bây giờ mọi người đều đang ngủ ngon lành vì khá mệt sau chuyến đi.
Ước mơ của Ginza là gì nhỉ?
Tối qua tôi cũng đã ủy thác tặng thú nhồi bông làm quà cho trường mầm non.
Ông bác ở ẩn trong ở Ginza cũng không quên các cháu đâu nhé.
Cho đến ngày chúng ta gặp lại nhau.
Nó làm tôi nhớ đến bài hát của Kiyohiko Ozaki.
Đường huyết 169
Bởi vì ngủ say nên không ăn đêm.
Không phải quái vật
Đại diện Koyama G Koyama Yasunari