Ngã ba đường
Cậu Yasunari học lớp 6, năm cuối tiểu học và sẽ trở thành học sinh trung học cơ sở vào mùa xuân tới.
Đêm giao thừa, ăn mì soba mẹ luộc cho.
Sau đó, nghe tiếng chuông đêm giao thừa trên TV, đêm khuya cả gia đình lái ô tô đi ra ngoài, đến Tháp Tokyo.
Tôi là người đi đầu khi leo lên cầu thang thoát hiểm của tòa tháp.
Tới giờ tôi vẫn nhớ rõ lúc leo lên tòa tháp đó.
Tôi nhìn thấy mọi người, ở cả phía trên và phía dưới, mọi người có vẻ lạnh, nắm lấy tay nhau leo lên cầu thang.
Có nhiều gia đình dẫn nhau tới đây.
Mọi người đều hướng tới đài quan sát của Tháp Tokyo.
Để ngắm bình minh đầu tiên trong năm.
Cậu Yasunari là anh cả, khi trở thành học sinh cấp hai, cậu sẽ tiến một bước gần hơn với việc trở thành người lớn, và đón năm mới với suy nghĩ mãnh liệt.
Cậu Yasunari đã cố gắng, nhưng giờ nghĩ lại, chắc bố mẹ tôi đã khá vất vả.
Bố mẹ tôi 56 năm trước, chiều theo nguyện vọng của con, lái xe ra ngoài vào đêm giao thừa.
Bình minh đầu tiên vào đêm khuya chắc hẳn đã nhìn thấy rõ từ đài quan sát, nhưng tôi không có ký ức mấy.
Có thể là toàn đầu người, không ngắm được mấy.
Sau đó đi thang máy thẳng xuống.
Chắc sau đó nữa là ngủ trong xe.
Tôi không có ký ức về ngày đầu năm mới.
Nếu tôi có suy nghĩ gì đó trong đêm giao thừa hay ngày đầu năm mới thì thật tốt.
Kể từ khi bố tôi mất, dịch Covid xuất hiện, tôi chào đón mỗi sáng như là đón chào ngày đầu năm mới.
Tôi cầu mong lúc mặt trời mọc, cúi đầu và cầu nguyện cho một ngày bình yên.
Với tâm trạng như vậy, tôi chào đón mỗi buổi sáng.
Năm nay cũng là những ngày tháng không thể mất cảnh giác cho đến những ngày cuối cùng.
Cả ngày hôm nay tôi cũng không thể mất cảnh giác.
Tổng thống Putin hay Tổng thống Zelensky chào đón ngày hôm nay với tâm trạng như thế nào nhỉ?
Ở Tokyo hiện tại không có vụ ném bom nào, nhưng mỗi sáng tôi đều lo sợ không biết hôm nay có động đất không, và tôi cũng lo lắng về việc dự trữ nước và thực phẩm.
Việc chỉ ở trong nhà không ra ngoài là ở trong hầm trú ẩn hay cắm trại một mình trong thành phố nhỉ?
Tôi yêu thích tiểu sử của những vĩ nhân từ khi còn nhỏ, và khi trưởng thành, tôi vẫn đọc tất cả tiểu sử của những người thành công.
Tiểu sử các nhà lãnh đạo doanh nghiệp hay chính trị gia trên thế giới.
Churchill, Thatcher, John F. Kennedy, Mao Trạch Đông, Nixon, Kissinger, Steve Jobs, Bill Gates.
Tôi thích tiểu thuyết phiêu lưu cũng bởi vì hình tượng người anh hùng và cuộc đời nổi bật của họ.
Tôi đã nhận được nhiều lời khuyên từ một người bạn của bố tôi, là người đứng đầu một công ty lớn.
Điều tôi vẫn nhớ là.
Hãy chơi với những người thành công.
Hãy làm việc với những người may mắn.
Có niềm tin và sự tự tin rằng mình sẽ thành công.
Hãy tin vào vận may của mình.
Mặt khác, hãy thả lỏng và khiêm tốn.
Hãy làm việc với những người ưu tú.
Không được tin người.
Năm tới nên đi con đường nào thì tốt nhỉ?
Giữa phải và trái, có con đường thẳng và đúng đắn không nhỉ?
Trong sương mù, tôi vẫn chưa thể nhìn thấy con đường phía trước.
Nhưng ít nhất thì từ nay trở đi, nền kinh tế thế giới sẽ đi xuống dốc.
Tôi vừa chú ý tới bước chân mình, vừa tìm kiếm bầu trời xanh.
Nếu hỏi rằng có bất an hay sợ hãi không, thì điều này tôi không thể phủ nhận.
Nhưng thật nhẹ nhõm khi biết rằng có những bạn bè đồng nghiệp đang đọc cuốn nhật ký này.
Tôi nhớ mình đã leo núi Phú Sĩ cùng gia đình tới trạm số 5 khi còn học tiểu học.
Tất nhiên là leo bằng ô tô.
Trạm số 5 đầy sương mù và không thể nhìn thấy gì bên dưới.
Tuy nhiên, chúng tôi đã leo được lưng chừng núi.
Phía trước là ngã ba đường.
Đi theo con đường nào nhỉ?
Không ai chỉ cho mình.
Tôi nghĩ vậy.
Không cần phải leo tới đỉnh cũng được.
Trong khi leo lên và xuống.
Còn sống là được.
Được ở bên bạn bè là được.
Là cuộc sống mà hàng ngày có thể tiếp tục viết cuốn nhật kí này là được.
Đó là suy nghĩ sáng nay của tôi.
Ước nguyện tôi luôn nghĩ tới.
Tôi nghe thấy tiếng mưa.
Đêm giao thừa có vẻ lạnh và tối.
Liệu tôi có thể nhìn thấy mặt trời mọc trong ngày đầu tiên của năm không?
Dù sao đi nữa, năm nay sẽ khép màn.
Mọi người ơi, sang năm vẫn cùng giúp đỡ nhau nhé.
Cám ơn rất nhiều.
Nồng độ oxy trong máu 99・98・98
Nhiệt độ cơ thể 36,6 Đường huyết 140
Bánh dày trong món Zoni (món canh có bánh dày, ăn vào ngày đầu năm) Đại diện Koyama Yasunari