Phi hư cấu và hư cấu
Tôi lại có thể tới buổi chiếu thử phim.
Đây là sự trở lại với xã hội của tôi sau khi thoát khỏi việc ở mãi trong nhà vì dịch Covid.
Đối với tôi, phòng chiếu thử phim giống như ngôi nhà của người bạn thân thiết đã lâu không gặp.
Tôi cũng rất vui khi nhìn thấy các áp phích phim xếp liên tiếp cạnh nhau.
Tôi nghĩ điện ảnh là nghệ thuật tổng hợp, là một mô hình thu nhỏ của xã hội lịch sử.
Ngành công nghiệp điện ảnh cũng là một trong những ngành bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi Covid.
Điều này cũng tác động nặng nề hơn đến việc quản lý các rạp chiếu phim đang trên đà giảm dần về số lượng.
Cuộc đình công gần đây trong ngành điện ảnh Hollywood cũng do sự ảnh hưởng này.
Bộ phim mới nhất của đạo diễn Yoji Yamada "Hello, Mother" nhẹ nhàng và ấm áp.
Sayuri Yoshinaga và Yo Oizumi đóng vai mẹ con thế giới của Tora‑san, His Tender Love.
Thế giới của Tora-san và Madonna này là sự tái hiện lại bầu không khí ấm áp trong khu người dân lao động sinh sống.
Có lẽ chỉ là ảo mộng, nhưng đó là thế giới ký ức thời Showa vẫn còn lưu lại trong trái tim tôi.
Dù đây chỉ là hư cấu nhưng là diễn xuất thực tế của diễn viên.
Phim trong buổi chiếu thử ngày hôm qua là “Gran Turismo"
Một thế giới của những người chơi game đua xe ảo.
Trò chơi đã được chuyển thể thành phim với tràn ngập hình ảnh đồ họa.
Gần đây, thể loại phim này đã trở thành hit lớn trên toàn thế giới.
Tôi lo lắng rằng đây là thế giới của thanh thiếu niên và ông già 6 mấy tuổi như tôi không thể theo kịp, 2 tiếng 15 phút trôi qua trong chớp mắt.
Những thước phim về cuộc đua khiến tôi phấn khích liên tục, không thể rời mắt.
Đây là bộ phim dựa trên câu chuyện có thật, phi hư cấu.
Tuy nhiên, đó là một thế giới ảo, có thế giới mạng giống như Ma trận và thế giới thực trộn lẫn với nhau.
Việc bạn có thể nắm bắt được thế giới hợp nhất này một cách tự nhiên hay không là sự khác biệt giữa các thế hệ.
Nhắc đến phim đua xe, tôi nghĩ đến “Le Mans" và “Grand Prix".
Nếu là phim thì không chỉ có sự hoành tráng của giải đua F1 và sự phấn khích của cuộc đua xe, mà còn khắc họa tâm tư, cảm xúc của nhân vật chính, nhưng phim này lại thiếu điều đó.
Những tình huống mang tính nhân văn như tình bạn, hay xung đột giữa nhân vật chính với đối thủ như trong “Top Gun" gần như không tồn tại.
Có lẽ các game thủ trẻ không quan tâm chăng?
Có phải là sức lôi cuốn của tốc độ trong trò chơi là tất cả, những thứ khác không quan trọng không?
Phim hành động chỉ toàn cảnh hành động.
Phim kung fu chỉ nói về kung fu.
Phim leo núi chỉ có khung cảnh tuyệt đẹp về những ngọn núi phủ đầy tuyết.
Phim phỏng theo game dựa trên trò chơi của giới trẻ đều xoay quanh phản xạ và tốc độ.
Nó giống như chơi đánh bóng liên tiếp ở khu tập đánh bóng chày.
Không cần những tình huống về tâm tư, cảm xúc của con người.
Những tình huống về sự chiến thắng.
Nó không có cảm giác về cuộc sống của con người, sảng khoái và khiến tâm trạng thoải mái.
Chỉ có trò chơi.
Trò chơi là ngồi thiền cô đơn.
Tôi nghĩ đó có phải Phật giáo Tiểu Thừa, nơi tâm hồn cô đơn kết nối với vũ trụ không?
Rạp chiếu phim có phải là ngôi chùa tu hành không?
Trải nghiệm cảm giác vô vùng thích thú khi chơi game tại rạp chiếu phim.
Có lẽ tách bạch như vậy sẽ tốt phải không?
Nhưng mà tôi thích những bộ phim có nội dung sâu sắc về lịch sử, tôn giáo hay tư tưởng.
Tôi đã học về thế giới thông qua phim ảnh.
Cả vũ trụ, tình yêu, thời trang, cách uống rượu.
Bộ phim về cuộc đời.
Có phải những người hâm mộ điện ảnh xem phim theo cách này đang có nguy cơ tuyệt chủng không?
Tôi là mèo Iriomote mê phim.
Nhưng dù sao thì cũng gợi ý xem phim này cho cả phụ nữ và người cao tuổi.
Người cao tuổi có cách xem phim khác.
Nghĩ điều gì là thực tế trong thế giới thực.
Nồng độ oxi trong máu 98・97・97
Nhiệt độ cơ thể 36,5 Đường huyết 205 Bánh mì và bánh quy kiểu Pháp
Phật giáo Đại Thừa Đại diện Koyama Yasunari