Màu tóc tự do
Các siêu thị sẽ cho các nhân viên tự do hơn về màu tóc, phụ kiện, móng tay.
Vậy ngành phúc lợi y tế thì thế nào nhỉ?
Trang phục của nhân viên Koyama G tôn trọng hành động có tính tự chủ thì như thế nào nhỉ?
Tôi nghĩ rằng tự do như ngày xưa cũng tương đối tốt.
Mặc đồ có cá tính riêng, thuận tiện khi làm việc, trang điểm cũng được phải không nhỉ?
Trong tập đoàn cũng có những cuộc thảo luận chính thức.
Nhưng cuối cùng thì đã quyết định làm theo các quy tắc thông thường.
Việc giải quyết tranh luận là ở Disneyland.
Nhân viên của Disney, nơi có ước mơ và sự ấm áp, tự hào về dịch vụ tốt nhất Nhật Bản, nhân viên có để tóc nâu, làm móng tay dài hay đeo khuyên tai không?
Tất cả nhân viên của các khách sạn nổi tiếng đều mặc đồng phục.
Các y tá mặc áo blouse trắng là vì sự cần thiết của việc quản lý vệ sinh, và là một quy tắc phổ biến trong xã hội.
Trường mầm non thì được tự do.
Bác sĩ khoa nhi tránh mặc áo blouse trắng để tránh làm trẻ sợ hãi.
Tôi nghĩ những người cao tuổi sử dụng dịch vụ chăm sóc điều dưỡng có tính bảo thủ.
Tôi nghĩ bản thân tôi cũng muốn những người cung cấp dịch vụ chăm sóc điều dưỡng cho tôi có diện mạo sạch sẽ, gọn gàng.
Gia đình của người dùng dịch vụ chăm sóc điều dưỡng không quan trọng điều đó lắm, nên nếu hướng tới dịch vụ mang tính gia đình thì có thể sẽ không quá quan trọng đến ngoại hình.
Tuy nhiên, nếu có thể xây dựng được lòng tin và các mối quan hệ như trong một gia đình thì thật tốt.
Tôi đang tìm kiếm thứ gì đó ở giữa khách sạn và gia đình.
À không, có lẽ là đang tìm kiếm cả hai.
Đang tìm kiếm thứ gì đó xa xỉ và vô lý.
Bố tôi, đúng hình ảnh bác sĩ nội khoa, luôn mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt, khoác áo blouse trắng,.
Kể cả những ngày cuối tuần, mặc quần áo bình thường, thì ông cũng mặc áo vest và đeo cà vạt dây.
Trong cả chuyến lái xe đi chơi cùng gia đình, hay là đi mua sắm.
Có lẽ là có thể gặp ai ở bất cứ đâu.
Có thể sẽ phải quay lại bệnh viện trong trường hợp khẩn cấp.
Tôi chỉ nhìn thấy trang phục bình thường của ông là bộ đồ khi chơi gôn.
Tôi cũng luôn mặc vest và đeo cà vạt.
Tôi cũng nghĩ áo polo không hợp với mình.
Nhưng là người kinh doanh quản lý trong 24 giờ, tôi luôn luôn trong trang phục chiến đấu.
Bố tôi luôn tức giận với việc những bác sĩ trẻ mặc áo phông, đi dép và khoác áo blouse trắng, vì đó sự thiếu ý thức tự giác với tư cách là bác sĩ.
Vị bác sĩ ngoại khoa hay xoa dịu rằng cũng không có cách nào khác, nhưng gần đây tôi bắt đầu hiểu được cảm xúc của bố.
Vì đó là công việc thiêng liêng liên quan đến tính mạng con người.
Có lẽ tôi muốn nghĩ nó giống như áo choàng của nhà thờ.
Nếu bị chỉ trích là độc đoán thì cũng đành chịu.
Sự tôn trọng và tin cậy đi kèm với quyền uy.
Đối với tôi, áo choàng thanh khiết và linh thiêng là bộ vest ba mảnh, cùng cà vạt, khăn cài túi.
Thói quen từ khi còn trẻ của tôi, nên rất vui nếu trở nên thời trang hơn.
Tôi đang chỉ đạo, hướng dẫn nam giới của Koyama G mặc vest và đeo cà vạt.
Chưa bàn tới mọi người trông có phù hợp hơn hay không, để nó trở thành thói quen.
Giống như nhân viên ngân hàng nhỉ.
Sạch sẽ, khiêm tốn, chỉn chu.
Hãy tránh nổi bật, khẳng định bản thân.
Nhân vật chính là bệnh nhân, người sử dụng dịch vụ và trẻ em.
Chúng ta là nhân vật phụ hỗ trợ trong cuộc sống.
Trong sân khấu của cuộc đời tôi, tôi vẫn bị thu hút bởi tất cả nhân viên là nhân vật chính.
Ít nhất thì hãy chuẩn bị, thu xếp bắt đầu từ diện mạo.
Rồi sau đó trở thành nhân viên phúc lợi y tế tự tin, được tin tưởng.
Nuôi dưỡng, gia đình của tôi.
Ngày 167 sau trận động đất Noto
Đường huyết 139 Ngủ say tới sáng
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird
Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương
Giám đốc nhà hát kịch Koyama Koyama Yasunari