Không cần thiết phải có giáo viên trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ trong trường

Trường cấp 3 của cậu Yasunari là trường công lập, vốn ban đầu là trường cấp 3 theo hệ thống cũ, nên tính tự chủ của học sinh được nhà trường công nhận.
Cậu Yasunari là trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh kiêm trưởng ban thư viện, nhưng được tự làm theo suy nghĩ của mình nên giờ cũng không nhớ được ai là giáo viên phụ trách.
Tuy nhiên, về phương châm vận hành câu lạc bộ, thì trong nội bộ bộ luôn có những quan điểm mâu thuẫn và tranh luận liên tục, đến mức lần nào cũng phải bỏ phiếu.
Ở trường cấp 3 đó cũng từng có phong trào học sinh, nên những điều như vậy còn sót lại.
Tôi nhớ hầu hết các buổi tập của câu lạc bộ thể thao và giờ thể dục đều là học sinh tự thi đấu, thỉnh thoảng mới có giáo viên thể dục qua xem.
Căn gác mái phía trên thư viện là phòng tối của câu lạc bộ nhiếp ảnh, nên hàng ngày tôi thường mang sách từ thư viện lên đó và một mình đọc sách trong khi rửa ảnh.
Tôi nhớ cũng có nhiều tiết tự học, tôi trốn tiết và ở nguyên trong thư viện.
Nói chung là bây giờ giáo viên đang quan tâm quá nhiều tới học sinh.
Việc này cũng là lỗi của phụ huynh.
Không tự dạy bảo con mà đổ lỗi cho giáo viên ở trường.
Có một số phụ huynh đã nói rằng vì con họ học ở lớp học thêm nên họ muốn giáo viên trong trường hãy dạy bảo con mình.
Thấy bi thảm hơn là thấy buồn cười.
Phụ huynh thì là 1 với 1.
Nếu cả bố và mẹ cùng tham gia thì sẽ là 2 với 1.
Trong khi đó, giáo viên đang phụ trách 50 học sinh.
Chính vì cách giáo dục đó mà các bạn trẻ Nhật Bản sau này nếu không có sự hướng dẫn, giáo dục của thầy cô, cấp trên, thì không có sự chủ động tự học tập.
Dù đã trở thành người trưởng thành ngoài xã hội thì việc tự mình nuôi dưỡng cấp dưới cũng khó khăn.
Ngoài ra cũng nghĩ rằng những điều không được dạy trong chương trình hay trong các buổi đào tạo thì sẽ không phải lỗi của mình mà là lỗi của công ty.
Có cảm giác giới trẻ gần đây chăm chỉ và thật thà, nhưng mặt khác tôi cảm thấy các bạn trẻ thiếu tính tự chủ trong học tập và hành động.
Đó là nhược điểm của nền giáo dục thời hậu chiến.
Kết quả của điều đó là tạo ra bản thân mình.
Nhưng không phải là nói rằng trong chăm sóc điều dưỡng hay chăm sóc giáo dục trẻ em cũng như vậy.
Mong muốn gia đình sẽ hiểu cho.
Nhưng con cái của người cao tuổi và cha mẹ của trẻ nhỏ đó cũng đã là những người dân từ kết quả của nền giáo dục thời hậu chiến.
Hãy tự chủ.
Tất nhiên là tôi đang nói điều này với chính mình.
Nói vậy nhưng gần đây việc sửa soạn vào buổi sáng cũng bắt đầu thấy phiền phức.
Có rất nhiều món đồ nhỏ mà tôi để trong túi quần áo vest, nên tôi hay quên món nào đó.
Khi thay quần áo, tôi thấy vẫn còn tiền xu trong túi đựng xu ở áo vest, danh thiếp hay thẻ trong túi áo sơ mi.
Đây không phải là vấn đề giáo dục trong trường, mà là vấn đề khác.
Nhớ nhớ quên quên là món quà của các vị Thần.
Nhưng tôi đang nỗ lực hàng ngày để không gây phiền phức cho nhân viên.
Chỉ là cảm xúc thôi.

Ngày 150 sau trận động đất Noto
Đã gần nửa năm trôi qua. Không được quên.
Đường trong máu 131
Tối qua tôi đã ngạc nhiên vì bánh ngọt ở cửa hàng tiện lợi lại ngon đến thế.
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Koyama Yasunari