Phim là câu chuyện

Khó để nói về cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi.
Thích ở chỗ nào, vì sao lại thích, hay là có điều gì chưa hài lòng.
Hay là có lẽ là không muốn nói về cuốn tiểu thuyết yêu thích của mình.
Mặt khác, bộ phim khiến tôi cảm động, bạn sẽ muốn kể với mọi người.
Cũng nhiều người nghĩ xem phim là hai người đi xem cùng nhau.
Nếu nói rằng một mình xem nhiều bộ phim trong một ngày, thì cũng có thể bị nghĩ rằng đó là người đáng thương không có bạn bè.
Phim có nhiều yếu tố, là nghệ thuật tổng hợp.
Không chỉ diễn viên, mà còn cả đạo diễn, nhà sản xuất, âm nhạc và đồ họa.
Trên TV thì không trở thành chủ đề đến mức như vậy.
Vậy thì nghệ thuật là gì.
Có nhà phê bình nói rằng nghệ thuật là câu chuyện.
Một bức tranh không thể hiểu được một cách chính xác nếu không biết về cuộc đời của tác giả, đặc điểm thời đại khi nó được vẽ.
Điều này đặc biệt đúng với các bức tranh đề tài về đạo Thiên chúa.
Liên quan đến tranh tôn giáo phương Tây, bạn phải nghiên cứu và học hỏi.
Gần đây có nhiều sách diễn giải về tranh.
Không phải không có sách về điện ảnh, nhưng là sách có tính chuyên môn cao và đắt tiền.
Chỉ những người hâm mộ cuồng nhiệt hay các nhà phê bình mới mua nó.
Thời còn trẻ tôi đã đọc ở thư viện.
Nói đến đây thì kiến trúc cũng nằm trong phạm vi những thứ tôi đọc.
Những cuốn sách ảnh cũng thú vị.
Nhưng nó cũng chỉ có ở thư viện.
Ở Tokyo có bảo tàng nghệ thuật có nhiều sách về kiến trúc.
Khi đến đó, hầu hết thời gian tôi ở trong thư viện.
Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia có thư viện chứa những cuốn sách chuyên ngành.
Có lẽ là dành cho học giả, sinh viên.
Đến bảo tàng không chỉ là để đến ngắm các tác phẩm nghệ thuật.
Thực ra là nhìn cả những người ở đó.
Có nhiều phụ nữ, sinh viên, ông chú lớn tuổi, người trông có vẻ là tác giả cũng nhiều.
Khách tới xem tạo ra bầu không khí của bảo tàng.
Vậy thì âm nhạc và buổi hòa nhạc thì thế nào nhỉ?
Tôi đến để ngủ.
Đối với tôi, âm nhạc mời gọi cơn buồn ngủ, giống như bài hát ru là hay nhất.
Vì thế tôi không thích nhạc rock.
Tôi thích nghe Mendelssohn hơn Bach, Mozart hơn Beethoven.
Còn những bộ phim buồn ngủ thì thế nào nhỉ?
Đó cũng là điều tôi mong muốn.
Việc bị cuốn vào thế giới trong phim không phải chỉ những lúc bộ phim khiến mình hưng phấn.
Gần giống với cảm giác thoải mái như bị thôi miên khiến bạn quên đi tất cả.
Bộ phim buồn ngủ là một bộ phim hay.
Có lẽ tác giả sẽ nổi giận.

Đường trong máu 147
Nếu hôm nay thời tiết đẹp thì sẽ là ngày đọc sách.
Không quên.
Ngày 114 sau trận động đất Noto.
Đại diện Thunderbird
Đại diện Koyama G
Koyama Yasunari