Cuộc nói chuyện điện thoại dài trên giường
Ở nhà, tôi dành phần lớn thời gian trên giường.
Nhật ký này cũng là tôi viết trên iPad đặt ở chiếc bàn ngay cạnh giường, kiểu bàn cạnh giường chuyên dùng trong bệnh viện.
Bây giờ cũng đang như vậy.
Phía sau tôi là một chiếc bàn gỗ lớn hình chữ L được đặt làm riêng, trên đó là những cuốn sách tôi muốn đọc, và hàng chục chiếc cà vạt tôi mua nhân dịp Tết năm nay mà vẫn chưa lấy ra.
Tôi nghĩ kể từ khi có Covid tôi không làm việc tại chiếc bàn đó.
Cuộc sống tách biệt chỉ ở trong nhà.
Không phải là không thích điều đó.
Ngôi nhà cũ của gia đình tôi trang trí chỗ này chỗ kia bằng những bức ảnh ngày xưa, những con búp bê hay bình hoa bằng gốm mà mẹ tôi yêu thích, thỉnh thoảng tôi lại thấy hoài niệm nhớ nhung.
Khi bước xuống cầu thang, tôi có cảm giác như mình đi lướt qua mẹ.
Tôi có thói quen tắm vào sáng sớm, nhưng khi vào tắm, tôi có ảo giác như bố tôi nãy vào tắm trước rồi bước ra ngoài, ký ức lại ùa về.
Tôi dành cả ngày cuối tuần trên giường vì mệt mỏi sau các cuộc họp hội đồng.
Gần đây việc đọc khiến tôi mỏi mắt nên tôi lướt YouTube và nghe tiếng của các video bình luận phim, bài giảng vật lý hay các vấn đề thời sự.
Và tôi ngủ ngay lập tức.
Tôi có thể yên tâm ngủ hơn khi nghe thấy giọng nói của ai đó.
Sự im lặng hoàn toàn làm tôi thấy cô đơn không chịu được.
Có lẽ là nhớ giọng nói dỗ dành của mẹ hay của cô giúp việc.
Giống như một đứa bé.
Hôm qua tôi đã gọi điện thoại cả ngày.
Khi ở tư thế thoải mái và điện thoại di động cắm sạc liên tục thì có thể nói chuyện không ngừng.
Cơ sở chuẩn bị được sửa chữa và sử dụng lâu dài.
Dự án phát triển đô thị mới sắp được xây dựng.
Cả hai đều là những khoản đầu tư lớn và phức tạp.
Thêm vào đó, dự án phòng chống thiên tai đang lên kế hoạch.
Tôi hồi hộp về kế hoạch mới và dự án lớn này.
Tôi thấy phấn khởi.
Chắc nhân viên quản lý điều hành cấp cao đang nghe điện thoại cũng như vậy.
Tại trụ sở chính, dù là họp qua Zoom, khi đối diện, vừa nhìn mặt vừa họp, thì các quyết định và chỉ thị của tôi đều nhanh chóng.
Có thể phán đoán ý định và câu trả lời của đối phương bằng cách nhìn vào biểu cảm và ánh mắt.
Tôi không có thời gian để nghe những lời bao biện vụng về.
Vì thế tôi nghĩ ít khi tôi từ từ lắng nghe đối phương nói.
Khi nói chuyện điện thoại, không nhìn thấy mặt đối phương, tôi có thể nghe kỹ hơn những gì đối phương đang nói.
Không nhìn thấy mặt cũng là một điều tốt.
Giống như đọc tiểu thuyết và tưởng tượng cảm xúc của nhân vật.
Dù là câu chuyện quan trọng, tôi vẫn có thói quen nghe báo cáo qua điện thoại trước khi gặp để trao đổi.
Như vậy thì có thể bình tĩnh lại và có nhiều thời gian để suy nghĩ hơn.
Rồi mới gặp và thảo luận.
Lúc đó, tôi đã đưa ra kết luận và chuẩn bị tinh thần.
Ngoài ra, như vậy thì cũng có thể trao đổi trước với luật sư hay các quản lý điều hành khác.
Tôi không phải người ném bóng.
Tôi là người đánh bóng, đánh trả lại quả bóng vấn đề bay tới từ cơ sở.
Tôi chưa bao giờ đánh cú homerun.
Tôi luôn trả bóng cho người ném bóng và để anh ta bắt bóng.
Bởi vì phải đảm bảo rằng suy nghĩ của tôi được tiếp nhận cẩn thận.
Tôi gọi đó là luyện tập 1000 cú đánh bóng trong quản lý kinh doanh.
Ngày 161 sau trận động đất Noto
Đường huyết 138
Đang đọc “Thư xin lỗi của Cha" của Kuniko Mukoda sau mấy chục năm.
Tiếp theo là đọc “Cuộc điện thoại dài của bạch tuộc hầm khoai” của Seiko Tanabe.
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird
Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương Koyama Yasunari