Du thuyền ban ngày

Hôm qua trời nóng. Hôm nay trời cũng có vẻ nóng.
Vào ngày nắng đẹp này, tôi ngồi du thuyền với các gia đình mẹ con và các nhân viên.
Cơm hộp Shokado có tempura, và trà ô long.
Căn phòng chiếu tatami, nhưng có thể duỗi chân xuống giống như bàn Kotatsu có thể duỗi chân xuống phía dưới hộc trũng.
Áo phao cứu hộ cất trong kệ phía sau lưng tôi.
Sông Sumida rộng.
Các tòa nhà hai bên bờ đều to và cao.
Từ khi nào đã trở nên giống New York nhỉ.
Chúng tôi đi thuyền đến Odaiba, và sau đó quay trở lại chân tháp Sky Tree.
Tôi nghĩ các cơ sở ở Tokyo có thể sơ tán lánh nạn bằng thuyền đến Vịnh Tokyo nhỉ.
Những chiếc mô tô nước thành hàng và phóng nhanh.
Có vẻ là khách hàng nước ngoài đến đây du lịch.
Tôi thấy dũng cảm nhưng cũng đáng sợ.
Tôi nhớ ngày xưa, trong mùa pháo hoa, tôi đã từng ngồi thuyền dự tiệc tối, nhưng lúc đó chăm sóc đồng nghiệp bị say nên không có thời gian xem pháo hoa.
Bên cạnh bàn tôi có người mẹ đang bế đứa bé sơ sinh.
Đứa trẻ ngủ say ngay cả trên chiếc thuyền lắc lư.
Nghe mẹ tôi kể, thì dù dẫn tôi đi đâu, tôi cũng ngoan ngoãn ngủ say trên xe, không tỉnh dậy giữa chừng.
Một đứa bé hiếu thảo nhỉ.
Mẹ tôi thời còn sống hay phàn nàn rằng thời đó Yasunari cũng dễ thương lắm.
Chắc chắn là sự trưởng thành của Yasunari sau đó nằm ngoài kiểm soát của mẹ.
Nếu bây giờ động đất xảy ra ở đây thì thế nào nhỉ?
Trong bữa ăn vui vẻ vậy mà ý nghĩ đó vụt qua tâm trí tôi thì thật là buồn.
Em bé 69 tuổi 2 tháng ít dần việc mơ về tương lai.
Muốn trân trọng quá khứ và hiện tại.

Ngày 182 sau trận động đất Noto
Đường huyết 147
Tối qua tôi uống trà ngô Hokkaido, thực sự có mùi ngô.
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương
Koyama Yasunari trên tàu Koyama Maru