Chợ bên ngoài Tsukiji
Tôi từng sống trong một căn hộ gần chợ bên ngoài Tsukiji (khu chuyên bán hàng hoá, thực phẩm nằm bên cạnh chợ cá cũ).
Căn nhà được thiết kế bởi kiến trúc sư Kengo Kuma, có thể nhìn thấy cả pháo hoa Vịnh Tokyo và pháo hoa sông Sumida từ xa.
Cũng gần rạp chiếu phim ở Ginza, thuận tiện, nhưng tôi cảm thấy lo lắng cho sức khỏe và cuộc sống độc thân của mình, nên đã chuyển đến nhà bố mẹ, lúc ấy bố mẹ tôi vẫn còn khỏe.
Và rồi bây giờ, tại nhà bố mẹ, tôi đang sống cuộc sống lang thang độc thân.
Hôm qua tôi đã đến chùa Tsukiji Honganji dự lễ tiễn biệt một người quen cũ ở Tsukiji.
Trên đường về, tôi ghé chợ bên ngoài Tsukiji mua sắm sau nhiều tháng không tới.
Chợ bên ngoài là nơi có nhiều cửa hàng mà ngay cả những người không chuyên, không phải những người chuyên bán buôn cũng có thể mua hàng.
Khu chợ đã là địa điểm thu hút khách du lịch nước ngoài từ thời xưa rồi, và sau khi chợ chuyển đi, những cửa hàng hướng tới khách du lịch ngày càng tăng lên.
Được thực hiện triệt để.
Nhìn giống như 1 khu tập hợp các hàng ăn cho khách du lịch.
Thịt xiên nướng, bát cơm cá ngừ nhỏ, hoa quả, bánh kẹo.
Trông rất ngon, có rất nhiều khách du lịch đang xếp hàng mua.
Điều làm tôi ngạc nhiên là giá cao gấp đôi so với trước đây.
Có lẽ vì đồng yên yếu nên dù giá như thế vẫn là giá hời đối với khách du lịch nước ngoài.
Những cửa hàng ramen hay soba quen thuộc đã đi đâu rồi nhỉ?
Dù ngạc nhiên nhưng tôi vẫn đến cửa hàng quen thuộc mua nhiều trứng cá hồi, trứng cá tuyết, mentaiko.
Một nửa là để dành cho nhân viên trụ sở chính ăn bữa trưa.
Tại văn phòng, thổi cơm từ gạo gửi từ địa phương có cơ sở của chúng tôi, ăn trưa tại văn phòng.
Đặc biệt là hiện giờ đang trong kỳ quyết toán nên tất cả nhân viên đều bận rộn.
Tôi đã có cuộc họp ăn trưa với hiệu trưởng mới của trường mầm non.
Tôi đã gửi mong muốn rằng hãy tạo ra trường mầm non mà nếu tôi có con gái hay cháu, tôi sẽ muốn đưa chúng vào trường.
Thật tiếc khi bây giờ tôi không thể chăm sóc con cháu ở trường mầm non.
Nếu tôi được sinh ra lần nữa, nhất định tôi muốn nhờ như vậy.
Tôi hy vọng lúc đó Koyama G sẽ gửi dưa lưới Tottori Kurayoshi, cherry Yamagata đến trường mầm non.
Để tận hưởng cuộc sống tuổi già, điều quan trọng là chăm sóc răng cẩn thận.
Tôi đánh răng và súc miệng nhiều hơn trước.
Bây giờ cũng đã muộn, nhưng tôi muốn tránh phải đeo răng giả nhất có thể.
Trên đường về nhà, tôi ghé cửa hàng kính mắt lâu đời ở Ginza.
Lâu rồi mới làm kính mới.
Khuôn mặt trong gương trông giống hệt người cha quá cố của tôi.
Giống đến mức tôi thấy ghét.
Muốn có thêm kính khác nữa, tôi thử chiếc kính họa tiết đồi mồi.
Ngạc nhiên.
Trông giống ông tôi đến mức thấy ghét.
Nếu đeo kính này chắc chắn sẽ bị em gái cười.
Tôi nghĩ thế đấy, cũng do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn đặt hàng.
Nhất định rồi, đây là lần mua hàng nhiều tiền nhất của tôi trong năm nay.
Tôi không thể để mất trên taxi nữa.
Tôi đang phân vân có nên dùng dây đeo kính không.
Tôi cảm thấy buồn vì khi nhiều tuổi tôi không còn hứng thú với thời trang nữa.
Thói quen và sự thoải mái là ưu tiên hàng đầu.
Thời đại cứ 7 người cao tuổi thì có 1 người mắc chứng suy giảm trí nhớ.
Tôi nghĩ đó cũng là điều đương nhiên phải không.
Đây cũng là sự chấp nhận cuộc sống của người già.
Tôi đang cố gắng để không trở thành ông già cố chấp.
Tuy là có thể các nhân viên không nghĩ vậy.
Ngày 130 sau trận động đất Noto
Đường trong máu 151
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Koyama Yasunari