Phục hồi quê hương

Chuyến đi 2 ngày tới Niigata đến hôm qua khiến cho tôi cảm giác như trở về quê nhà trong lễ Obon.

30 năm trước tôi thành lập công ty phúc lợi xã hội đầu tiên, và mở trung tâm chăm sóc phục hồi sức khỏe người cao tuổi, dạng trung tâm vẫn còn hiếm vào thời đó.

Tôi nghĩ thị trấn thời đó có dân số 12,500 người.

Bây giờ thì tôi nghĩ dân số chỉ bằng khoảng 2/3 thời đó.

Thị trưởng thị trấn thời đó là người đàn ông cao tuổi có cảm giác rất giống thị trưởng vùng nông thôn.

Thị trưởng thị trấn hiện tại là nữ thị trưởng trẻ nhất Nhật Bản.

Nó cảm thấy như một thời đại hoàn toàn khác.

Số giường trong các bệnh viện công lập của thị trấn giảm đi một nửa thì tình trạng thua lỗ vẫn tiếp tục.

Hơn hết, là rất khó để đảm bảo được bác sĩ.

Việc xây dựng lại các trường mẫu giáo cũng gặp khó khăn trong việc đảm bảo ngân sách.

Chính quyền địa phương đang gặp khó khăn trong vấn đề với người dân và về tài chính.

Tôi đã từng gặp thị trưởng thời còn học cao học.

Đã là kỳ thứ ba rồi.

Tuy nhìn thấy có sự phát triển đáng kể, nhưng những khó khăn của chính quyền địa phương cũng ngày càng tăng.

So sánh thì 23 quận của Tokyo có dân số khoảng 100,000 người.

Quận Setagaya có dân số 900,000 người, nhiều hơn dân số tỉnh Yamanashi.

Điều này sẽ dẫn đến phong cách chính trị hoàn toàn khác.

Tôi nghĩ có nhiều người đứng đầu chính quyền địa phương của ở vùng Tohoku là những người tốt nghiệp các trường đại học ở Tokyo, cũng đã từng làm việc cho các công ty lớn, và sau đó ra tranh cử theo đề nghị của địa phương, với khẩu hiệu là phục hồi địa phương.

Những cảm nhận theo phong cách thành phố lớn của thị trưởng và kỳ vọng của các ủy viên hội đồng địa phương dường như vẫn không tương thích với nhau.

Chăm sóc nuôi dưỡng trẻ em, giáo dục, y tế, chăm sóc điều dưỡng.

Tôi nghĩ rằng vấn đề cơ bản trong chính trị khu vực là việc duy trì an sinh xã hội cho cuộc sống cơ bản cho người dân hơn là về du lịch và lễ hội.

Thuế phân bổ địa phương và bảo hiểm chăm sóc y tế điều dưỡng độc lập đang làm cho tài chính địa phương lỏng lẻo.

Tôi nghĩ Nhật Bản thật tuyệt vời vì đang hỗ trợ cuộc sống về văn hóa, sức khỏe đồng đều trên cả nước.

Điều này nổi trội trên thế giới.

Tuy nhiên, người dân Nhật Bản chưa hiểu hết giá trị quý giá này.

Ngoài ra, người dân vẫn chưa nhìn thẳng vào vấn đề là hệ thống này sẽ không duy trì mãi mãi.

Nói về sự phục hồi địa phương từ góc độ của Tokyo, thì điều đó sai đúng không?

Người dân địa phương phải có trách nhiệm phát triển, tái tạo quê hương.

Sau khi nghĩ đến đây tôi nhận ra điều này.

Có vẻ như chính người dân sống ở Tokyo đã sống cuộc sống từ bỏ chính quyền địa phương quê hương mình.

Chẳng phải nhà văn Hiroyuki Itsuki đã nói rằng những người sinh sống ở thành thị như bèo dạt mây trôi hay sao?

Hạt giống của Koyama được sinh ra ở Ginza, nhưng rễ lại mọc lên từ vùng nông thôn miền núi.

Thật khó để cắm rễ ở Tokyo.

Nhưng hoa của Koyama lại nở rộ khắp cả nước.

Đường trong máu 178

Soba và cơm thật ngon.

Chế độ ăn kiêng tinh bột thật khó.

Người kinh doanh đi lang thang

Đại diện Koyama G Koyama Yasunari