Vào ngày xảy ra trận động đất lớn phía đông Nhật Bản

Ngày hôm đó, vào thời điểm xảy ra động đất, tôi đang ở tầng 14 của tòa nhà ở Nagatacho.

Tôi đến văn phòng của cựu Bộ trưởng Bộ Y tế và Phúc lợi chào hỏi.

Tòa nhà mới xây, cao, mỏng cứ rung chuyển.

Ở công viên tôi nhìn thấy phía dưới tòa nhà, mọi người chạy qua chạy lại hỗn loạn.

Lúc đó tôi nghĩ là sự quay lại của trận động đất lớn Kanto.

Thang máy không hoạt động.

Người lái xe lúc đó là một thanh niên trẻ tuổi, hăng hái nhiệt tình, lao lên cầu thang tới giúp tôi.

Chàng trai ôm lấy đỡ tôi, từ từ bước xuống cầu thang và xuống tới mặt đất.

Từ chỗ đó chỉ tới trụ sở Ginza chỉ có một đoạn đường ngắn, nhưng phải mất hàng giờ vì tắc đường.

Điện thoại hay email đều không thể dùng để liên lạc được.

Tôi vẫn chưa biết rõ thông tin về trận động đất, và không thể liên lạc với người khác.

Trong tình huống không có thông tin gì, nỗi lo lắng rất lớn.

Các cơ sở của Koyama G trên cả nước đang như thế nào?

Thành quả của sự chuẩn bị sẵn sàng thường ngày được phát huy.

Vào thời điểm đó, các giám đốc điều hành của vùng Tohoku đã tập trung họp tại Fukushima.

Nghe nói sau đó mỗi người trở về khu vực của mình bằng ô tô.

Dù sao thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hướng tới Ginza.

Tại trụ sở Ginza, tôi chỉ có thể chờ đợi thông tin thôi.

Tôi đã học được rất nhiều từ thời gian này.

Không thể liên lạc được với các cơ sở trên cả nước, và cách duy nhất để nắm bắt tình hình là thông qua chương trình phát sóng trên truyền hình.

Tôi cũng không thể đưa ra chỉ thị hướng dẫn.

Tuy nhiên, các cơ sở tự đã đưa ra phán đoán và làm những việc cần làm.

Vào thời điểm đó, từ ngày xảy ra động đất, các xe Wagon (xe có phần khoang hành lý phía sau rộng) từ các cơ sở trên khắp đất nước di chuyển về Tohoku.

Chở theo hàng cứu trợ và nhân viên hỗ trợ.

Bình thường là hệ thống tự quản lý, nhưng vào tình huống khẩn cấp thì sẽ hoạt động như thế nào, tôi thời điểm đó không biết.

Các cơ sở của Koyama đã bắt đầu những hoạt động cứu trợ nào dựa trên phán đoán của mình, mấy ngày sau mới biết được.

Các giám đốc điều hành ở mỗi cơ sở ít nhất cũng bình tĩnh và hành động chắc chắn hơn tôi.

Tôi đã thử mọi cách có thể.

Nói chung là tôi liên tục gọi điện thoại.

Tôi lấy được sự cho phép bay bằng trực thăng để đến Kesennuma bằng tuyến đường của văn phòng thủ tướng.

Nhờ nỗ lực mà hai ngày sau đã được phép lên trực thăng.

Tuy là sau này tôi đã hiểu ra rằng đây cũng là một hành động quá nhiệt tình gây ra sai lầm.

Đường huyết 166  Nhờ đi dạo ở Odaiba Legoland và đài thiên văn Roppongi Hills

Các cháu nhỏ thật dễ thương  Ở ẩn ở Ginza

Mọi người đã làm gì vào ngày 11/3?

Sau đó, mọi người có kí ức thế nào về ngày hôm đó, và đã trải qua ngày đó như thế nào?

Hãy để lại bình luận ngắn gọn nhé.

Nhật ký Koyama Ginza tập đặc biệt “Ký ức về ngày 11/3".

Koyama Yasunari