An toàn là trên hết, công việc hỗ trợ là thứ hai
Tôi tham gia Câu lạc bộ Rotary Ginza khoảng những năm 34~36 tuổi.
Thời đó tôi là người trẻ tuổi nhất.
Thật hoài niệm.
Câu lạc bộ Rotary có chủ tịch đầu tiên là ông Ogura, người sáng lập Takkyubin (một dịch vụ chuyển phát nhanh), giám đốc của công ty vận chuyển Yamato.
Ông Ogura là một người quản lý mạnh mẽ, quyết làm đến cùng.
Ông làm nhân viên giao hàng cho cửa hàng bách hóa, nhưng tức giận trước cách hành xử của cửa hàng bách hóa về việc phải trả tiền đậu xe, nên ông ấy đã từ chối công việc đó và bắt đầu dịch vụ chuyển phát nhanh của riêng mình thay cho công việc đang làm.
Tôi thường được mời đến dự tiệc trong phòng tiệc trải chiếu tatami và được dạy về các lễ nghi trong phòng tiệc ở Shinbashi.
Chính vị này đã chỉ cho tôi biết Shinbashi Geisha là tài sản văn hóa phi vật thể của Ginza.
Những vị được mời đến phòng tiệc hàng tuần là các bậc thầy về múa, hát, đàn Shamisen.
Nếu mời ba vị giỏi nhất Shinbashi tới thì tổng cộng hơn 200 tuổi.
Nhưng tôi vẫn nhớ mình đã bị thuyết phục khi nhìn thấy sự tuyệt vời của nghệ thuật trong hình ảnh phòng tiệc trải chiếu tatami đẹp cổ kính.
Tôi được dạy rằng đến dự tiệc múa hát ở Nhà hát Shinbashi cũng là thú vui tao nhã ở Ginza.
Ông Ogura đã quyên góp 4,5 tỷ yên cổ phiếu của công ty vận chuyển Yamato để thành lập Quỹ phúc lợi Yamato.
Khi biết công việc ở cơ sở dành cho người khuyết tật được gọi là trung tâm hỗ trợ dạy nghề có mức lương hàng tháng 15,000 yên, thì đã rất tức giận và tạo ra một nơi làm việc với mức lương 50,000 yên một tháng.
Cửa hàng bán bánh mì mới ra lò tên là Swan.
Với bí quyết của Andersen, thành viên Rotary.
Bệnh viện Ginza cũng từng mua rất nhiều bánh Giáng sinh và phân phát cho đội cứu trợ khẩn cấp của sở cứu hỏa.
Khi đến trụ sở hành chính của quận, tôi hầu như luôn mua bánh quy do các công ty phúc lợi bán ở sảnh.
Bởi vì công ty phúc lợi xã hội trong quận đã làm ra nó.
Khi ăn bánh quy đó, cho đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ đến ông Ogura.
Làm cho công ty của bạn thành công và sử dụng lợi nhuận, tài sản đó để bắt đầu các dự án phúc lợi mới của mình.
Thế nên hàng năm tôi quyên góp tài sản của mình, thành lập các công ty phúc lợi xã hội trên khắp cả nước.
Văn phòng của Quỹ Phúc lợi Yamato nằm trong một tòa nhà cạnh Liên đoàn lao động Tsukiji.
Khi tôi đến đó chào hỏi thì thấy đó là một phòng riêng ảm đạm, chỉ có bộ bàn ghế văn phòng.
Chiếc bàn nhỏ với một chiếc máy tính trên đó.
Ngăn kéo bàn trống rỗng, chỉ có vài tấm danh thiếp của nữ phát thanh viên.
Người ở đó cười và nói: “Không cần danh thiếp của đàn ông nên khi về nhà đã xé và bỏ nó đi”.
Ở đây đàn ông không thể đưa danh thiếp.
Quả đúng là,
Nói chung là ngầu.
Hàng ngày thường uống một mình ở quầy của một quán quen nhỏ ở Tsukiji.
Cũng giống như thế.
Người vợ qua đời trước, con gái ông ở Takarazuka cũng kết hôn và chuyển đến Mỹ, ông sống cô độc cho đến 80 tuổi ở Tsukiji, Ginza.
Tôi gặp ông ấy hàng tuần ở Rotary, nói chung ông nhìn trang nghiêm và cô độc.
Không phải kiểu ở ẩn ở Ginza, mà trông giống như một võ sĩ lão làng.
Trong Quỹ phúc lợi Yamato, chính ông Ogura đã dạy về quản lý kinh doanh cho người quản lý điều hành các công ty phúc lợi xã hội, tổ chức phi lợi nhuận.
Quản lý kinh doanh có thể trả 50,000 yên một tháng cho người khuyết tật.
Kiếm lợi nhuận tại tiệm bánh mà không nhận trợ cấp.
Ông Ogura kiểm tra khắt khe những người đến học một cách dễ dàng mà không suy nghĩ nhiều.
Tôi nghĩ anh ấy coi nhẹ những người trông đợi vào trợ cấp và tiền đóng góp của công ty.
Ông ấy dạy rằng trừ khi bạn là một nhà quản lý xuất sắc và có quyết tâm, bạn không thể điều hành một dự án phúc lợi và bạn không đủ trình độ để làm điều đó.
Nói chung ông ấy là một người đáng sợ, nghiêm khắc với cả bản thân và người khác.
Tôi nghĩ thời điểm việc xây dựng lại bệnh viện cấp cứu ở Ginza đang đi vào quỹ đạo là thời điểm tôi đã quá tự tin.
Đó là khoảng thời gian tôi đã quen với các hoạt động của Hiệp hội bệnh viện, Hội cậu chủ trẻ Ginza và Rotary.
Sau đó, việc tôi mở rộng hoạt động kinh doanh từ bệnh viện, trung tâm chăm sóc phục hồi sức khỏe người cao tuổi sang viện dưỡng lão, viện dưỡng lão đặc biệt, công ty phúc lợi xã hội cũng là vì đồng cảm với công việc phúc lợi tư nhân của có năng lực quản lý của ông Ogura.
Bài giảng, lớp học của tôi là “Quản lý các dịch vụ y tế và phúc lợi không dựa vào chính phủ, trợ cấp"
Quản lý phúc lợi độc lập.
Ba xe KERT chiến lược đối phó với Covid đặc biệt cũng được phát triển mà không cần trợ cấp.
Nếu có ích cho xã hội, được đánh giá tốt, thì có lẽ cuối cùng khoản trợ cấp cũng được đưa vào chế độ.
Koyama G có niềm tự hào với việc bắt đầu trong lĩnh vực phúc lợi.
Sự quyết tâm và niềm tự hào là cái đẹp của Koyama.
Phương châm của công ty vận chuyển Yamato là “An toàn là trên hết, kinh doanh là thứ hai”
Trong các hoạt động hỗ trợ khu vực chịu thảm họa của Koyama G, ưu tiên hàng đầu là bảo vệ tính mạng và sức khỏe của những nhân viên không màng tới nguy hiểm bay đến khu vực thảm họa, hoạt động hỗ trợ là ưu tiên thứ hai.
Việc đảm bảo an toàn cho các tình nguyện viên tới hỗ trợ là trách nhiệm của người quản lý.
Các công ty y tế, công ty phúc lợi và tổ chức phi lợi nhuận đều giống như vậy.
Tiếp theo, tôi cũng dự tính về việc quản lý sức khỏe của các nhân viên hỗ trợ khu vực chịu thảm họa thông qua khám chữa bệnh trực tuyến từ Ginza.
Những sinh mạng cần được bảo vệ không chỉ là của những nạn nhân trong thảm họa.
Tính mạng của những tình nguyện viên dũng cảm lao vào nơi xảy ra thảm họa để hỗ trợ cũng cần được bảo vệ như thế.
Chủ đề nghiên cứu sức khỏe cộng đồng trong năm tới của tôi cũng sẽ là “Quản lý sức khỏe của nhân viên y tế phúc lợi ở những khu vực xảy ra thiên tai”.
Công việc và trách nhiệm của người chỉ huy là bảo vệ tính mạng của binh lính.
Hôm nay tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành trách nhiệm của mình.
Đường Huyết 138 Không đơn độc mà cùng với mọi người
Đại diện Koyama G Yasunari Koyama