Jingle Bells (chuông leng keng)
Tôi bắt đầu công việc trong một bệnh viện cấp cứu ở Ginza khi tôi 28 tuổi.
Tôi đếm có 25 bữa tiệc cuối năm và tiệc Giáng sinh trong năm đó.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ con số đó.
Cả tiền lương và tiền thưởng đều không đủ, tôi đã mượn tiền của mẹ.
Đó là thời đại gì nhỉ.
Xã hội, đặc biệt là Ginza, đang ở giai đoạn đỉnh điểm của bong bóng.
Cuối năm, luôn có ít nhất một người say rượu ngã từ cầu thang nhà ga và phải nhập viện.
Tôi nhớ đã có bác sĩ trường đại học làm việc bán thời gian trực hôm đó say xỉn rồi đi làm muộn, và tôi đã sa thải luôn.
Tôi vẫn nhớ khuôn mặt đỏ bừng của nữ bác sĩ trẻ đó.
Thời đó tôi còn trẻ.
Cũng do Covid nên gần đây đã không còn mấy những bữa tiệc như vậy nữa.
Tuy nhiên, có bữa tiệc mà năm nào tôi cũng tham dự.
Đấy là bữa tiệc ở cơ sở hỗ trợ mẹ và trẻ em của công ty phúc lợi xã hội.
Hôm qua tôi cũng được nghe tiếng đàn piano và vĩ cầm của các tình nguyện viên ở một khoảng cách gần.
Cùng các mẹ và các cháu nhỏ trong cơ sở.
Dù bọn trẻ có làm ồn cũng không ai bận tâm.
Những người biểu diễn cũng đã quen với điều đó.
Họ đã quen biểu diễn ở những cơ sở như thế này, và hàng năm họ đều đến.
Tôi vô cùng biết ơn.
Cơ sở đã chuẩn bị quà Giáng sinh cho cả mẹ và con, nhưng đó chưa phải là tất cả.
Tôi nhớ bình thường đó là phòng tư vấn, nhưng căn phòng đã được trang trí bằng bánh kẹo.
Đầy ắp bánh kẹo.
Nó giống như ngôi nhà làm bằng bánh kẹo trong truyện Hansel và Gretel.
Bọn trẻ rất vui.
Tôi nghĩ những đứa trẻ mà bình thường hay nhốt mình, không mấy khi ra khỏi phòng cũng sẽ bước ra ngoài.
Tác phẩm chứa nhiều công sức của nhóm chế tác cũng được các em nhỏ lựa chọn trong vòng một giờ đồng hồ, mang đầy túi tới.
Đối với những đứa trẻ, bánh kẹo thơm ngon chính là phép màu.
Tôi muốn chính lúc còn là những đứa trẻ, chúng được biết tới hương vị đích thực, hương vị thơm ngon thực sự.
Dù là cơm, cá, trái cây hay bánh kẹo.
Sách tranh và phim ảnh cũng như vậy.
Và để các nhân viên cùng vui vẻ.
Để nhân viên trải nghiệm.
Cả niềm vui khi nhận được món quà và niềm vui khi tặng quà.
Dù sinh sống hay là làm việc trong cùng cơ sở, thì cũng cùng nhau chia sẻ những cảm xúc giống nhau, khoảng thời gian giống nhau.
Khoảng thời gian ở Koyama cũng là khoảng thời gian có nhiều kỷ niệm đẹp trong cuộc đời.
Tôi có cảm giác như cậu học sinh lớp 2 dẫn chương trình trông giống tôi ngày xưa.
Cậu bé đã hoàn thành xuất xắc nhiệm vụ của mình ngày hôm đó.
Tôi đang suy ngẫm, kiểm điểm lại xem liệu vị chủ tịch được cậu bé giới thiệu có hoàn thành xuất xắc nhiệm vụ của mình không.
Có phải là còn có thể làm được nhiều hơn nữa không?
Hàng năm tôi đều lo lắng phiền não.
Tôi để ý tới những đồ trang trí cây thông tôi gửi từ xưa vẫn ít như vậy.
Tối qua, tôi đã nghĩ về điều này khi ăn chiếc bánh có hình Anpanman mà khi đi về tôi nhận được.
Người ta nói chỉ những ai từng ăn bánh cùng nước mắt mới biết được hương vị cuộc sống.
Bây giờ tôi đang ăn bánh với nước mắt.
Nhưng tôi vẫn mỉm cười, hạnh phúc và vui vẻ.
Tôi nghĩ các nhân viên tối qua cũng giống thế.
Chúa trò chuyện với tất cả những ai suy nghĩ.
Nồng độ oxi trong máu 96・97・97
Nhiệt độ cơ thể 36,7 Đường huyết 149
Nghe thấy tiếng chuông Đại diện Koyama Yasunari