Chìm đắm trong những bài giải thích vấn đề trên mạng
Tôi có thói quen là vào ngày nghỉ sẽ nằm nguyên trên giường đọc sách.
Gần đây mắt tôi khá mỏi nên tôi chỉ bật Youtube nghe những bài giải thích những vấn đề chuyên môn một cách dễ hiểu.
Các lĩnh vực chủ yếu nghe là chính trị, kinh tế, điện ảnh, nghệ thuật.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy thật nguy hiểm nếu cứ nghe liên tục.
Rất dễ bị thấm những ý kiến cực đoan của người giải thích, bình luận.
Điều đó giống như việc nghe lời nói xấu đồn đại của người khác và dễ bị nhiễm những thành kiến.
Người diễn thuyết có vị trí đứng rõ ràng.
Và tự tin khẳng định những đánh giá có giá trị cực đoan.
Giống như diễn thuyết bầu cử trên phố ở trong không gian ảo.
Dễ bị cuốn vào tốc độ, nhịp độ của người nói.
Có lẽ không gian ảo thì đương nhiên sẽ có những nguy hiểm giống thế.
Rốt cuộc thì khi đọc sách, tự bản thân mình phải nỗ lực để đọc.
Giữ tốc độ, cách nghĩ của mình và cũng cần nghiền ngẫm.
Nếu thấy phân vân, cũng có thể đặt sách xuống và nghỉ ngơi.
Youtube tạo được sự thoải mái là vì bản thân thụ động trước tốc độ, cách nghĩ của người khác.
Nhưng tôi có cảm giác bị nhồi vào đầu theo một chiều.
Nhưng mà cũng thật tiện khi không gặp mặt cũng có thể nghe được ý kiến của nhiều người.
Nhưng có lẽ cũng không phải là điều tốt.
Chính việc gặp trực tiếp có nhiều cái khó.
Đầu tiên là phải đi tới nơi có đối phương.
Buổi nghiên cứu, thảo luận kèm bữa sáng với chính trị gia chính trị gia hay hiệp hội bác sĩ, cuộc họp cùng ăn trưa của tổ chức Rotary, buổi hòa nhạc, tiệc buổi tối.
Tôi thường xuyên tham gia, không từ chối.
Tại các buổi chiếu thử phim, không chỉ để xem phim, mà còn có thể gặp gỡ người của công ty phim, các nhà phê bình phim có hứng thú với bộ phim đó.
Có thể gặp trực tiếp người đó ngoài đời, và nghe câu chuyện của họ.
Cách tiếp thu thông tin tương đối khác với việc học kiến thức thông qua video hay chữ in.
Giống như trên thực tế, có sự khác biệt giữa việc đi du lịch thực sự và xem chương trình du lịch trên tivi.
Đó là điều đương nhiên, nhưng mà…
Bây giờ tôi đã ngừng việc đi ra ngoài một mình.
Nếu có thể sống lâu, chẳng mấy chốc tôi sẽ được bệnh viện, viện dưỡng lão của Koyama G chăm sóc.
Tôi muốn trở thành Trúc lâm thất hiền (nhóm bảy học giả, nhà văn và nhạc sĩ theo trường phái Đạo giáo sống trong rừng trúc đầu thời nhà Tấn) với cuộc sống ở ẩn đầy ngưỡng mộ.
Vì thế, tuy tôi muốn đón một tuổi già hạnh phúc, nhưng có vẻ như tôi còn chút thời gian nữa cho đến ngày đó.
Cuối cùng thì cũng có thể sống trong khách sạn ở Ginza.
Trước đó thì tôi cũng muốn đi khắp cả nước để tới các cơ sở của Koyama bằng xe cắm trại.
Vào thời điểm xảy ra trận động đất lớn ở phía đông Nhật Bản, tôi đã bay bằng trực thăng.
Bay thẳng từ Tokyo đến cơ sở ở Kesennuma trong hai tiếng rưỡi.
Thôi, tôi mong là thôi không dùng trực thăng nữa.
Tôi không phải chim ưng từ trên trời nhìn xuống.
Tôi là chú ngựa hay chú cừu lang thang trên thảo nguyên và ngước nhìn lên bầu trời.
Những chú chó canh gác bảo vệ đàn cừu khỏi bầy sói được gọi là “Good Sheep”.
Ở Koyama G cũng có những “Good Sheep”.
Luật sư, kế toán, kế toán thuế, nhà thiết kế, cố vấn.
Thông tin thu thập được trên mạng sẽ chia sẻ với các thành viên đó và cùng nhau thảo luận.
Đương nhiên, là tôi quyết định, nhưng mà…
Nồng độ Oxy trong máu 96・97・96
Nhiệt độ cơ thể 36.5 Đường huyết 166
Nằm nguyên trên giường ăn Udon Đại diện Koyama Yasunari