Vượt qua ngày kỷ niệm sinh nhật của bố

20 tháng 8 là ngày tổ chức tiệc sinh nhật của bố tôi, nhưng ngày này đã trở thành ngày sinh nhật để tưởng nhớ về ông.
Từ giờ ngày này sẽ là ngày chu du trên thuyền cùng các nhân viên quản lý cấp cao để tưởng nhớ người bố chủ tịch của tôi.
Những nhân viên cấp cao đã lâu rồi không thể cùng tập hợp lại do dịch Covid tập trung lại với nhau.
Có vẻ mọi người đã rất vui vẻ, chậm rãi trò chuyện thân mật, nhớ về những kỉ niệm trong quá khứ.
Quả nhiên, gặp gỡ trực tiếp là điều cần thiết.
Và người cần điều đó nhất lại chính là tôi.
Bố tôi hết lòng vì nơi làm việc, khám chữa bệnh và luôn coi nhân viên là số 1.
Trách nhiệm của tôi là hỗ trợ và cụ thể hóa việc quản lý đó.
Các nhân viên quản lý cấp cao của Koyama G thành lập và duy trì số lượng lớn các cơ sở, đào tạo nhân viên mới để bù đắp cho những chỗ còn thiếu của tôi.
Ngoài ra còn có những điều khác.
Khi người đại diện là tôi gặp khó khăn, họ đã đến và ủng hộ.
Không phải là ý chí chiến đấu.
Dù đang ở trạng thái chiến đấu, thì cũng điềm đạm và bình tĩnh để không quên nhiệm vụ chính của phúc lợi y tế.
Điều này từng là vai trò của mẹ tôi.
Tôi cứ tưởng mình đi khắp thế giới để nhìn bố, nhưng khi nhìn thấy những cánh hoa bồng bềnh trên mặt biển từ trên thuyền, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của mẹ.
Thực ra là tôi hay bị mẹ mắng.
Bà nói rằng một người sống vô lo vô nghĩ, không có con cái hay gia đình riêng như tôi thì không có tư cách dẫn đường cho người khác.
Bà cũng nói là hãy giảm bớt công việc lại và sống một cuộc sống chỉnh chu.
Tôi đã nghĩ tôi và mẹ có cách nhìn về cuộc sống khác nhau.
Bây giờ, khi đã già, tôi lại nhớ về hình dáng mẹ luôn ở trong nhà và chăm sóc khu vườn.
Bởi vì tôi chỉ về nhà bố mẹ để mang đồ đi giặt và đi ngủ.
Thực ra là tính cách, cách sống, quan điểm sống của tôi chịu ảnh hưởng rất nhiều từ mẹ.
Về xã hội thì tôi học được từ bố, nhưng về cuộc sống thì tôi được mẹ dạy.
Với tư cách là 1 đứa con trai thì tôi nghĩ mình là học sinh yếu kém.
Hôm qua chúng tôi đã tổ chức tiệc xem phim dành cho bố mẹ và con cái.
Tôi bắt đầu mong muốn bố mẹ và những đứa trẻ sẽ có những kỷ niệm xem phim cùng nhau.
Tạo ra những kỷ niệm của cuộc đời.
Trong tương lai, chắc chắn những đứa trẻ sẽ nhớ lại những bộ phim mà chúng đã xem cùng bố mẹ khi còn nhỏ.
Như một kỷ niệm với bố mẹ.
Điều này thật kỳ lạ, tôi không có kỷ niệm liên quan tới TV.
Chắc chắn là tôi đã xem TV cùng gia đình trong phòng khách.
Tôi nghĩ đây là ký ức, sự hấp dẫn của phim chiếu rạp.
Từ giờ trở đi tôi vẫn muốn tổ chức các tiệc xem phim dành cho bố mẹ và con cái.
Và.
Từ giờ tôi sẽ sắp xếp đồ đạc trong nhà bố mẹ theo phong cách tối giản.
Tôi cũng đã xử lý quần áo ngày xưa của bố mẹ.
Đây từng là chuyện khó khăn nhất đối với tôi.
Khi tôi cố gắng bỏ đi bộ vest của bố, tôi lại nhớ tới hình ảnh bố tôi yêu thích và mặc nó.
Chiếc nhẫn mẹ tôi yêu thích và đeo khi ra ngoài thì đang ở trên ngón tay của em gái tôi.
Tôi đã để lại một số trang phục của bố tôi cho nhân viên.
Tôi vẫn giữ chiếc chiếc cà vạt dây bố yêu thích.
Ngoài ra, điều tôi chia sẻ với nhân viên chỉ là những kỷ niệm về bố và mẹ tôi.
Người kế nghiệp của Koyama.
Không phải chỉ có mình tôi.
Mà là tất cả 14000 bạn đồng nghiệp.
Tôi muốn nghĩ như vậy.
Từ giờ, tôi sẽ biến căn phòng của bố mẹ thành văn phòng làm việc.
Biến nó thành căn phòng làm việc tại nhà, tích hợp nơi sinh sống và nơi làm việc.
Tôi muốn mua bộ đồ ngủ kiểu dáng giống như bộ vest mới.

Nồng độ Oxy trong máu 96・98・98
Nhiệt độ cơ thể 36.3 Đường huyết 175
Chủ ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi Koyama Đại diện Koyama Yasunari