Không thích sự chiến thắng
Có một từ gọi là hiếu thắng, tôi lại không hợp với từ đó chút nào.
Từ khi còn nhỏ tôi đã ghét sự cạnh tranh.
Tôi ghét phải cố gắng, ghét sự cạnh tranh thắng thua.
Tôi không phải người thích thua cuộc, nhưng hình như tôi cũng không thích chiến thắng.
Tôi thật sự không hiểu nổi tính cách kỳ lạ này của mình.
Tôi cũng không thích đánh golf
Yasunari-kun lúc nào cũng thích chơi những trò như ném đĩa, con quay, bắn bi, cùng với những chú vịt trời và dế mèn.
Mấy cậu nhóc sẽ không cho tôi đi cho đến khi túi của tôi trống rỗng.
Thỉnh thoảng tôi cũng thắng nhưng thấy những người thua đáng thương nên cố tình thua tiếp.
Tôi nghe nói rằng khi chơi mạt chược cha tôi sẽ không buông tha đối thủ của mình cho đến khi giành chiến thắng, nhưng tôi thì lại muốn thua nhanh chóng để thoát khỏi sự căng thẳng của trò chơi.
Khác xa với hình ảnh một doanh nhân kiên trì, ngoan cường và không bao giờ bỏ cuộc.
Cả trò chơi lẫn khi xem thể thao nếu không quan tâm đến thắng thua thì sẽ không cảm thấy thú vị.
Một người vốn đang lạc lối trong cuộc sống, không thể trở thành một thiền sư đã giác ngộ sự đời.
Sống một cuộc sống yên ổn cũng không phải chuyện gì khó.
Mẹ tôi từng nói rằng Yasunari kun không thể làm những việc bình thường.
Quả là như vậy.
Từ chế độ ăn uống, tập thể dục, làm việc, tất cả đều là quản lý cuộc sống hàng ngày, nhưng điều này rất khó để duy trì.
Mỗi một ngày làm việc đều kích thích giống như tàu lượn siêu tốc và cách uống một hơi cạn ly.
Công việc mỗi ngày như chuyến tàu lượn siêu tốc ngày càng tăng tốc, khác xa với cuộc sống yên tĩnh bình lặng.
Tôi cố gắng quản lý công việc và cuộc sống của mình với sự giúp đỡ của những nhân viên thân thiết, những gì tôi muốn là có thể đổi từ tàu lượn siêu sang một chiếc du thuyền vào lúc hoàng hôn.
Không thua cũng không thắng.
Không nổi cũng không chìm.
Chúng ta không thể cứ mãi chìm đắm trong thế giới yên tĩnh và vô tận sao mãi mãi sao?