Phá dỡ công trình công cộng

Càng vào sâu các vùng nông thôn của địa phương càng thấy nhiều công trình công cộng.
Không chỉ có tòa thị chính, nhà văn hóa cộng đồng, bệnh viện công của địa phương.
Phần lớn các công trình trong mọi lĩnh vực như bảo tàng mỹ thuật, viện bảo tàng, trung tâm giới thiệu đặc sản địa phương, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng… là công trình công cộng.
Do tỷ lệ sinh giảm, những trường học không còn sử dụng nữa cũng đều là của chính quyền địa phương.
Nói tóm lại, tất cả được xây dựng bằng tiền thuế.
Các trường tư cũng nhận trợ cấp nhiều, nhưng trường công lập thì hoàn toàn từ ngân sách của địa phương đó.
Việc duy trì và quản lý các công trình đó cũng tạo gánh nặng tài chính.
Thời xưa, các công trình này có hiệu quả thúc đẩy việc tạo việc làm cho các khu vực.
Nhưng bây giờ, thậm chí đến cả người cao tuổi làm việc cũng còn không đủ.
Những người đảm nhận việc nông nghiệp thì chưa nói tới người trẻ, đến cả người cao tuổi cũng còn không có đủ.
Trong các công ty tư nhân vận hành các hội trường lớn của chính quyền địa phương, cũng không có công ty tư nhân nào mua lại nơi sau khi phá dỡ.
Chi phí xây dựng cũng tăng cao.
Chi phí nhân công cũng tăng cao.
Không thể có lợi nhuận.
Trong tương lai, nhà nước sẽ chịu một nửa chi phí phá dỡ các công trình công cộng mà chỉ riêng việc duy trì thôi cũng gặp khó khăn.
Đối với các cơ sở bảo hiểm chăm sóc điều dưỡng, các tòa nhà từ thời kỳ đầu cũng sắp tới 30 năm.
Nhu cầu phá dỡ sẽ rất lớn.
Nếu thay đổi chế độ thì các công trình đó cũng cần phải xây dựng lại.
Các cơ sở y tế, chăm sóc điều dưỡng, giáo dục, văn hóa liên kết công và tư đều cần được xây dựng lại.
Liệu thời đại phá dỡ nhanh chóng bằng chất nổ như ở Mỹ có tới không nhỉ?
Đường huyết 154 Ăn đậu hũ lạnh rưới dầu ô liu. Ngon.
Đại diện Koyama G Đại diện Thunderbird Phó chủ tịch trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe Thành viên hội đồng Hiệp hội cờ vây Nhật Bản Koyama Yasunari