Kế hoạch sơ tán quốc gia
Dựa trên kinh nghiệm trong trận động đất Chuetsu tỉnh Niigata 20 năm trước, tôi đã đề xuất thành lập Thunderbird, tôi quyên góp và đặt tên là Thunderbird.
Hiện tại, với tư cách là đại diện của Thunderbird, tôi cố gắng mỗi ngày để hoàn thiện các biện pháp đối phó với thảm họa động đất mới tại các cơ sở, và tăng cường mạng lưới hỗ trợ thảm họa động đất trên toàn quốc.
Trong 20 năm qua, tại cơ sở của chúng ta đã trải qua đủ các thảm họa động đất trên cả nước.
Koyama G đã cố gắng hết sức cho việc hỗ trợ, xây dựng lại cơ sở.
Nhưng cuộc chiến này không bao giờ kết thúc.
Thử thách hơn nữa là trận động đất lớn rãnh Nankai và động đất lớn ở khu vực Tokyo và vùng lân cận.
Không thể quên, không thể né tránh.
Những người yếu cần phải được cứu trợ không phải chỉ có mỗi bệnh nhân, người cao tuổi.
Cũng bao gồm cả trẻ nhỏ, người khuyết tật.
Koyama G của hiện tại không có sức mạnh đến như vậy.
Vì vậy, chúng ta cần mở rộng lại mạng lưới những người cùng chí hướng trên khắp cả nước.
Cho dù Koyama G có bố trí mấy chục xe KERT, xe cắm trại đi nữa thì cũng không thể nào đủ.
Cho dù có dự trữ hàng trăm nghìn nhà vệ sinh khẩn cấp thì cũng không đủ.
Mặc dù vậy, dù chỉ 1 ngày, 1 người, vẫn nỗ lực hết sức để sống sót.
Đó là niềm tin của phúc lợi y tế Koyama G.
Tôi vẫn còn nhớ cảnh cuối cùng trong cuốn tiểu thuyết “Nhật Bản chìm đắm” của Sakyo Komatsu.
Cảnh thảo luận về kế hoạch sơ tán toàn bộ người dân ra nước ngoài, rời khỏi quần đảo Nhật Bản đang chìm.
“Một số thành viên hoàng gia sẽ tới Hawaii"
Có lời thoại như thế.
Nhật Bản có biến mất khỏi lịch sử như lục địa Atlantis không?
Liệu có trở thành dân tộc lang thang không?
Cuối cùng, kẻ đứng sau hậu trường chính trị được cho là đã ẩn cư ở Kamakura lẩm bẩm.
“Có lẽ tốt hơn nếu Nhật Bản không làm gì cả.”
Lời thoại đã làm tôi thời trẻ thấy run.
Mỹ học của sự diệt vong.
Tôi của bây giờ muốn nghĩ rằng nếu tôi gặp phải trận động đất lớn ở khu vực Tokyo và vùng lân cận và mất mạng, thì có lẽ cũng là số mệnh.
Con người khi già đi sẽ bắt đầu chấp nhận số phận của mình.
Nhưng tôi đã vực lại tinh thần.
Trong đội ngũ nhân viên có nhiều người trẻ giống như con trai, con gái mình.
Trong trường mầm non có những đứa trẻ ở độ tuổi giống như cháu chắt mình.
Bảo vệ mạng sống của những đứa trẻ ấy, cho dù chỉ một đứa trẻ là nghĩa vụ của người trong ngành y tế và phúc lợi.
Nếu mất đi cảm xúc đó, bạn không đủ tư cách tiếp tục công việc này.
Tôi luôn nhận thức rằng đây là sứ mệnh cuối cùng của tôi với tư cách là người quản lý.
Tôi nhớ đến bộ phim “Sống” của đạo diễn Kurosawa và bộ phim “Gran Torino” của đạo diễn kiêm diễn viên thủ vai chính Clint Eastwood.
Cũng là lòng tự trọng cuối cùng của người già.
Ngày 226 sau trận động đất Noto Đường huyết 132
Đại diện Koyama G Đại diện Thunderbird Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương
Nghe tiếng ve sầu Koyama Yasunari