Kỳ nghỉ lễ vừa và nhỏ
Tiêu đề tờ báo, kỳ nghỉ lễ lớn bắt đầu.
Công nhận ngày xưa mọi người nghĩ như vậy.
Hawaii hay Châu Âu.
Trong nước thì Hokkaido, Kyushu, leo núi Phú Sĩ.
Nhưng có lẽ do đồng Yên yếu nên tôi không nghe thấy những câu chuyện xa hoa như vậy.
Kỳ nghỉ lễ tôi cũng không ra khỏi Tokyo.
Bố của Yasunari làm việc tại bệnh viện nên không có ngày nghỉ liên tục.
Tôi từng leo đến trạm thứ 5 núi Phú Sĩ trong chuyến lái xe đi chơi đi cùng gia đình.
Trời sương mù, không nhìn thấy gì cả.
Yasunari luôn không hài lòng với những chuyến lái xe đi chơi của gia đình, bởi vì lúc nào cũng đến hồ Yamanaka, hồ Ashi.
Không làm được nhật ký bằng hình ảnh phải không?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn việc lái xe cả ngày sau ca trực đêm rất mệt mỏi.
Vì vậy, khi đến nơi, bố ngủ trưa trên chiếc giường gấp.
Trẻ con bọn tôi toàn ăn cơm nắm mẹ làm.
Tôi đã ghen tị với gia đình lái xe đi chơi đang tổ chức tiệc BBQ gần đó.
Có lẽ chính những tiếc nuối đó đã khiến cho tôi khi đến độ tuổi này lại chú ý tới tiệc BBQ bằng xe cắm trại.
Hôm qua tôi đi xem đất để xây viện dưỡng lão đặc biệt.
Tôi cũng đến ngôi đền gần đó và cầu nguyện.
Không phải để cầu nguyện đạt được thành tựu kinh doanh lớn.
Lời cầu nguyện cho công trình xây dựng an toàn và xin được che chở khỏi thảm họa động đất.
Tôi bỏ tất cả tiền lẻ tôi có vào hòm công đức.
Sau khi ước nguyện hoàn thành, tôi sẽ lại đến bỏ tiền giấy vào, các vị Thần hãy đợi tôi nhé.
Tôi đã mua bùa hộ mệnh Omamori, nhưng bùa cầu khỏe mạnh không bệnh tật thì cũng không được nữa rồi, nên tôi đã từ bỏ.
Tôi mua bùa cầu an toàn giao thông và đưa cho người đi cùng.
Tôi không được phép lái xe nên tôi không cần nữa.
Tôi đã không định từ bỏ sự thoải mái ở ghế sau rồi.
Những suy nghĩ như là nếu xảy ra tai nạn giao thông thì bảo hiểm tai nạn lao động chi trả bao nhiêu, là thói quen thời điều hành bệnh viện cấp cứu.
Nhà kinh doanh chưa rút kinh nghiệm, vẫn lặp lại như thế.
Trên đường về, tôi nhìn thấy khu trưng bày xe container.
Tôi đang suy nghĩ về việc ở các cơ sở là chi nhánh của Thunderbird thì ngoài xe KERT, xe cắm trại ra, sẽ trang bị cả văn phòng container, nhưng điều đó sẽ tốn kém.
Về giá cả, chỉ riêng phần khung đã 6 triệu yên.
Vậy thì nếu làm nhà vệ sinh, nội thất, lắp đặt internet bên trong thì chi phí lên gấp đôi đúng không?
Việc khấu hao sẽ mất bao nhiêu năm nhỉ?
Hay là cho thuê dài hạn nhỉ?
Tài khoản kế toán là thiết bị phòng chống thiên tai hay phúc lợi cho nhân viên nhỉ?
Chi phí vận chuyển đến nơi là bao nhiêu nhỉ?
Có nằm trong đối tượng được nhận trợ cấp không nhỉ?
Những điều như thế hiện lên trong đầu ngay lập tức, đó là bệnh của người kinh doanh.
Trước hết, nhất định là phải tuôn trào cảm giác muốn có.
Chắc hẳn là Yasunari đã muốn trở thành một nhà lãnh đạo đầy nhiệt huyết, người có thể mở ra tương lai.
Mọi thứ trên thế giới này đều phụ thuộc vào tiền.
Đầu tiên, phải đổ mồ hôi, làm việc kiếm tiền.
1 màn trong vở kịch Kabuki nhỉ.
Và như thế, những kỳ nghỉ lễ vừa và nhỏ của cậu Yasunari cao tuổi tiếp tục.
Ngày 124 sau trận động đất Noto
Đường huyết 174 Sáng nay định luộc mì ăn liền mua hôm qua. Thật hoài niệm.
Mãi là cậu Yasunari
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Koyama Yasunari