Chuyên gia trị liệu bằng âm nhạc
Hôm qua mặc dù là ngày lễ , nhưng tôi cũng đã có một cuộc họp với các cán bộ của các cơ phúc lợi xã hội ở Tokyo.
Hầu như cả ngày đều họp qua mạng.
Tôi tham gia từ nhà và hầu như chỉ nghe.
So với các vùng nông thôn, thì ở Tokyo có đủ thứ vấn đề.
Tuy nhiên nó nhanh hơn so với khu vực tại địa phương.
Tokyo được mệnh danh là con chim hoàng yến của mỏ than.
Lúc đầu sẽ vô cùng khổ sở.
Các cơ sở dưỡng lão luôn trong tình trạng thiếu hụt nhân sự.
Dù suy thoái do corona vẫn đang tiếp diễn thì tất cả các cơ sở đều không thể đáp ứng đủ nguồn nhân lực.
Từ tài xế cho đến công nhân, nhân viên phân phối.
Người lao động đã đi đâu?
Hay đang làm việc tại nhà,
Nguồn nhân lực trong lĩnh vực y tế phúc lợi cũng bị hạn chế bởi các cải cách.
Không thể điều động các bác sỹ tại các bệnh viện trực thuộc trường đại học.
Thôi không thể thấy được điều tốt đẹp gì phía trước, nhưng đã có ấn tượng về một báo cáo tại cuộc họp.
Kế hoạch tuyển dụng năm tới dự định sẽ tuyển hai chuyên gia trị liệu âm nhạc.
Rất ít công ty phúc lợi tuyển dụng nhà trị liệu âm nhạc.
Nhưng thời đại đã thay đổi.
Lúc thành lập, tôi đã từng nghe nói về bác sĩ Hinohara của bệnh viện quốc tế St. Luke’s và giáo sư trường y đã đề xuất nhưng tôi nghĩ nó thuộc lĩnh vực của bác sỹ tâm lý.
Đây là lĩnh vực của các chuyên gia y tế, các chuyên gia vật lý trị liệu.
Chắc hẳn họ đã tốt nghiệp và có chứng chỉ từ trường y lẫn nhạc viện nhưng có vẻ như ít tiếp cận từ phương diện một nhà hoạt động âm nhạc.
Nó phải là một bằng cấp kết hợp liên quan đến cả âm nhạc và liệu pháp tinh thần.
Nhưng nhìn chung vẫn chưa được biết đến và chưa thâm nhập vào xã hội.
Tôi đã nghĩ anh ta là bác sĩ chuyên khoa của một bệnh viện tâm thần, nhưng có lẽ không phải vậy.
Tôi nghĩ rằng liệu pháp âm nhạc có thể có hiệu quả đối với trẻ em mắc chứng rối tự kỷ và sợ xã hội.
Tôi nghĩ rằng việc cho cha mẹ và con cái xem những bộ phim ca nhạc vui nhộn và những buổi biểu diễn trên sân khấu là lối vào để đạt được điều đó.
Tôi thấy lo ngại về phạm vi công việc của những người có bằng cấp quốc gia và được cho là chuyên gia.
Với sự phát triển của AI, DX và robot đang dần thâm nhập vào xã hội thì các ngành nghề như bác sĩ, luật sư, kế toán, dược sĩ, tài xế cũng sẽ trở nên tự động hóa.
Tôi khó mà chấp nhận được và cũng cảm thấy rằng khó mà tiến hành một cách thuận lợi.
Máy bay phản lực Jumbo cũng có chế độ lái tự động, nhưng vẫn cần phải có phi công trên máy bay để chịu trách nhiệm cuối cùng.
Tàu một ray một phần có thể đã không còn người lái.
Tôi muốn những người được cho là chuyên phải có đủ kiến thức để làm việc trong ngành y tế phúc lợi.
Tôi hy vọng sẽ có nhiều dược sĩ và giáo viên mầm non làm việc trong ngành y điều dưỡng hơn.
Tất nhiên, để làm được điều đó, tôi phải chuẩn bị một môi trường để họ có thể làm việc.
Đào tạo nhân viên từ các ngành nghề khác.
Dưới sự chỉ đạo của các y bác sĩ.
Thế giới phúc lợi đầy những chuyên gia có ý thức mạnh mẽ về quản lý hành chính.
Trên con đường tiến tới toàn xã hội, trước hết cần thay đổi ý thức của những người liên quan.
Điều mà tôi phải làm là tiếp tục cải cách ý thức của nhân viên Koyama Group.