Thời đại chưa có thẻ
Trong phim, những điều tôi học được là về trang phục của nhân vật chính, thời trang, vải chưa may.
Và cách cư xử.
Trong phim cao bồi, nhân vật rút dao bỏ túi từ áo gile ra gọt táo.
Đương nhiên, đồng hồ là đồng hồ quả quýt, cũng lấy ra từ áo gile.
Dây đeo cũng rất thời trang.
Chủ ngân hàng giàu có, mặc vest đen, trước ngực có khăn cài túi áo màu trắng.
Giáo sư đại học đeo kính một mắt đọc thư.
Và tiền mặt.
Từ túi quần, lấy ra vài tờ tiền.
Từ túi áo gile, lấy ra một đồng xu lớn.
Từ thời trang và điệu bộ cử chỉ có thể biết được xuất thân của nhân vật.
Có thể hiểu được cuộc đời họ.
Người lang thang ở phương Tây, người Di-gan, có tài sản là nhẫn, vòng cổ bằng đá quý.
Toàn bộ tài sản luôn đeo trên người.
Vì là người lang thang.
Trong cảnh phim, kẻ cướp không lấy thẻ ngân hàng hay thẻ tín dụng.
Cùng lắm chỉ là Đưa tiền mặt đây.
Nói đến đây thì tôi cũng theo chủ nghĩa tiền mặt.
Ngoài tiền trong ví ra, tôi cũng mang riêng tiền mặt theo.
Để phòng khi ví bị trộm.
Thẻ thì tôi không thích lắm.
Tôi nghĩ nó trông không ngầu.
Nếu giàu có thì đến nhà hàng quen, chỉ cần ký tên là xong.
Gần đây, có rạp chiếu phim không chấp nhận dùng tiền mặt.
Điều này có ý nghĩa gì?
Việc mang theo thẻ và sử dụng thẻ cũng phiền phức.
Ít nhất thì hãy cho thêm chức năng nhận diện mắt hay vân tay.
Bởi vì là khách quen.
Ở Tokyo, tỉ lệ sử dụng tiền mặt là 40%.
Thanh toán trực tuyến thì không an tâm.
Dù có tiền giả thì tôi vẫn thích tiền mặt.
Đường huyết là 142 Gần đây hay ngủ quên. Mệt mỏi.
Đại diện Koyama G Đại diện Thunderbird Phó chủ tịch trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe Thành viên hội đồng Hiệp hội cờ vây Nhật Bản Koyama Yasunari