Bức tường của cuộc đời tôi
Do làm việc trong bệnh viện cấp cứu mà tôi đã bắt đầu từ thời hai mấy tuổi, nên hiển nhiên là tôi thấy quen với cái chết của con người.
Tại một bệnh viện nhỏ ở Ginza, bệnh nhân thường được chuyển viện ngay tại đó, nhưng khi được nơi bệnh nhân chuyển đến thông báo về sự sống chết của bệnh nhân thì lại giống như chuyện của đất nước xa lạ.
Chắc do còn trẻ.
Vào thời đó, ngay cả khi có nhiều nhân vật trong phim hay tiểu thuyết chết cũng không làm tôi đau lòng.
Tuổi trẻ thật tàn nhẫn.
Cuối cùng, bạn bè, người thân cũng đã ra đi trước.
Khi mẹ tôi già đi, bà không thích xem phim buồn nữa.
Bà luôn nói chỉ muốn xem những phim vui vẻ.
Gần đây tôi đã bắt đầu hiểu được cảm giác đó của bà.
Trong phim hành động, chiến tranh, những cảnh không muốn thấy như nhiều người bị giết, đầu lăn lốc làm tôi bị ám ảnh.
Tôi đã không thể chịu nổi khi nhìn
Không thể nào có cảm giác dễ chịu.
Tôi đã bắt đầu hiểu tại sao Rakugo hay Yoshimoto Shinkigeki đến giờ vẫn được yêu thích.
Khi già đi và bắt đầu ý thức về tuổi thọ của mình, thì cái chết của người khác không còn là chuyện của người khác nữa.
Con người thật tự ý.
Có lẽ cho đến khi thành chuyện của mình thì không cảm xúc mấy.
Cái chết của con người là gì nhỉ?
Chỉ sau khi cha mẹ qua đời thì tôi mới bắt đầu nhận ra sự khó khăn của việc sống và sự tuyệt vời của việc sống.
Hôm nay có một bữa tiệc Giáng sinh tại cơ sở.
Trong khi tưởng nhớ những người đã mất, tôi muốn ăn mừng năm nay với những bạn bè đồng nghiệp vẫn còn sống và có thể tụ họp lại với nhau.
Merry Christmas.
Dành cho cả những người đã mất và cả những người còn sống.
Cái chết thì không cần chức danh.
Đường huyết 170 Khi chết thì đường huyết thành bao nhiêu nhỉ. Koyama Yasunari