Ước muốn làm công chức

Tôi đã nghe nói về việc số lượng sinh viên ưu tú mong muốn trở thành người ưu tú trong các cơ quan hành chính trung ương đang giảm dần, nhưng nghe nói ngày càng có nhiều công chức thông thường ở địa phương nghỉ việc.
Tôi rất ngạc nhiên.
Đối với người đã biết về thời kỳ kỷ băng hà việc làm, thời kỳ của nhân viên không chính thức, thì công chức là những người may mắn có cuộc sống được đảm bảo.
30 năm trước, các khu nghỉ dưỡng ở địa phương sụp đổ, các công ty lớn rút khỏi địa phương.
Sau đó, tôi đã bắt đầu xây dựng cơ sở chăm sóc điều dưỡng, y tế ở vùng bán bình nguyên.
Đó là dự án nhằm thúc đẩy việc làm ở những khu vực được gọi là khu vực thưa dân cư và đảo xa.
Ở khu vực đó, nơi làm việc có thể nhận lương hàng tháng chỉ có cơ quan hành chính, hợp tác xã nông nghiệp, nghiệp đoàn lâm nghiệp, bệnh viện, trường học.
Khác với thành phố, đây là những khu vực nông nghiệp có ít công ty tư nhân.
Có phải ở khu vực thành phố nơi có nhiều công ty tư nhân thì công chức ít hấp dẫn hơn không?
Đối với tôi, thì tôi thấm thía sự khắc nghiệt của công ty tư nhân và sự khó khăn khi tồn tại trong xã hội cạnh tranh hơn.
Ở Ginza, trong 1 năm, 1/3 số cửa hàng thay đổi.
Nói cách khác, là thua trong cuộc cạnh tranh và rút lui.
Ginza là con phố của người chiến thắng.
Đây cũng là con phố mà những người thua cuộc rời đi.
Liệu có tương lai cho một đất nước mà vị trí quan chức, công chức không hấp dẫn giới trẻ hay không?
Những người bỏ việc đã đi đâu rồi nhỉ?
Những người trẻ bỏ việc có hạnh phúc khi nhắm tới vùng hoang vu không?
Tôi rất kính trọng quan chức, công chức, cảnh sát, nhân viên cứu hỏa, lực lượng phòng vệ.
Cuộc sống, tính mạng của chúng ta được những con người này bảo vệ.
Tôi hiểu điều đó.
Trong khu vực thảm họa nhìn thấy bóng dáng những con người này.
Tôi hiểu công việc đó.
Và tôi nghĩ rằng chúng tôi, những nhân viên y tế phúc lợi, cũng làm những công việc như một công chức.
Y tế và phúc lợi của Koyama cũng được chi trả dựa theo hệ thống của nhà nước, bằng thuế của đất nước.
Giống với cơ quan hành chính, cảnh sát, đó là công việc bảo vệ xã hội.
Giống với nhân viên cứu hỏa, lực lượng phòng vệ, đó là công việc cứu người.
Tôi chưa bao giờ mất đi sự đồng cảm và kính trọng đối với công chức.
Gần đây, niềm tin đối với chính trị gia đã bị lung lay, nhưng đang bỏ điều đó đi.
Ít nhất thì nếu công chức không phải người đáng tự hào với tư cách là bộ khung xương của đất nước thì Nhật Bản sẽ diệt vong.
Tôi mong muốn các bác sĩ và giáo viên trong trường là những người được kính trọng.
Tôi không muốn làm việc với những bác sĩ hay giáo viên mà tôi không thể kính trọng.
Tôi muốn kính trọng từ tận đáy lòng, và gọi tiếng thầy.
Nếu không phải là người như vậy, thì tôi không muốn giao phó tính mạng mình cho họ, không muốn học hỏi từ họ.
Túi tiền của Koyama G là của tư.
Thân phận là tư, nhưng công việc và trách nhiệm về y tế phúc lợi là của công.
Vì vậy, các công ty của Koyama G là các công ty y tế, công ty xã hội, tổ chức phi lợi nhuận không có vốn sở hữu.
Tôi mong muốn công chức là một nghề được kính trọng, thu hút được những người ưu tú, có phẩm chất tốt.

Ngày 251 sau trận động đất Noto Đường huyết 147
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương
Koyama là võ sĩ
Ước muốn làm công chức Koyama Yasunari