Hỡi những người cùng tập hợp lại
Ginza có rất nhiều khách sạn, và có rất nhiều Business hotel.
Ngoài ra, với sự ảnh hưởng từ khách du lịch nước ngoài gần đây, đã có sự cao cấp hóa đáng kể.
Tôi nghỉ các quản lý điều hành cấp cao của Koyama G đi công tác cảm thấy buồn vì không thể trọ lại Ginza được nữa vì chi phí chỗ ở quá cao.
Sự bùng nổ của khách sạn ở Ginza và Kyoto chắc chắn sẽ còn tiếp tục trong thời gian dài.
Từ xưa đã có 2 khách sạn lớn dọc đường Showa Dori.
Trong đó có 1 khách sạn là địa điểm của câu lạc bộ Rotary mà tôi là thành viên.
Câu lạc bộ Rotary thứ 2 được mở ở Ginza, và tôi tham gia khi tôi khoảng 30 tuổi.
Thực ra là bố tôi- giám đốc bệnh viện đã được mời tham gia, nhưng ông đã từ chối vì ông là giám đốc bệnh viện cấp cứu nên không thể đảm bảo việc tham dự mỗi tuần 1 lần.
Vì vậy, thay thế cho bố tôi, đứa con trai là tôi nhận vị trí thành viên.
Tất nhiên lúc đó tôi là người trẻ nhất.
Bây giờ, tôi đã trở thành tiền bối trong nhóm lớn tuổi.
Trong hơn 30 năm qua, hàng tuần, tôi tham dự các cuộc họp kèm trưa của câu lạc bộ Rotary tại khách sạn đó.
Nhà hàng Nhật Bản ở tầng hầm khách sạn đó là nơi bố tôi yêu thích, và hay dùng nhà hàng này để dùng bữa với khách.
Tối qua, chúng tôi tổ chức tiệc mừng tại một khách sạn quen thuộc mang đặc trưng của Ginza.
Đây cũng là một sự kiện phù hợp để kết thúc kỷ niệm 40 năm thành lập Koyama G.
Đây là tiệc tri ân mùa hè dành cho các quản lý điều hành cấp cao của tập đoàn được tổ chức hàng năm, kết hợp với ngày sinh nhật của cố Chủ tịch Masamichi.
Đợt bố tôi nhập viện tại Bệnh viện Koyama dưới chân núi Phú Sĩ, có tổ chức bữa tiệc bia ở sân thượng và phòng hội trường trên tầng cao nhất của bệnh viện.
Phong cảnh núi Phú Sĩ, nhìn xuống là thấy vịnh Suruga.
Thực đơn được bộ phận dinh dưỡng của Shizuoka tự tay làm, món nào cũng rất ngon.
Sau đó thì vì bố tôi mất, vì Covid, bây giờ bữa tiệc được tổ chức hàng năm tại khách sạn ở Ginza.
Đều là những quản lý điều hành cấp cao có thâm niên biết bố tôi khi ông còn sống, tập trung lại ở Ginza.
Hơn 100 người.
Khi những bức ảnh cũ của bố mẹ tôi được chiếu tại hội trường, dù đã biết điều này nhưng tôi vẫn khóc.
Lời chào của các quản lý điều hành cấp cao cũng chứa đầy những kỷ niệm về người bố tốt bụng của tôi.
Tôi đã sống một cuộc sống luôn nhìn và chạy về phía trước.
Nhưng chỉ vào ngày này, tôi dừng lại, nhìn lại quỹ đạo của cuộc đời mình và đắm chìm trong cảm xúc.
Thêm vào đó là cùng với những người đồng nghiệp trong cuộc đời giống như gia đình, người thân đã cùng chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống.
Đều là những câu chuyện tưởng nhớ về người bố tốt bụng của tôi.
Tôi luôn có vẻ như vừa tức giận trong một cuộc họp.
Thực tế là như vậy.
Có những lúc trên bờ vực phá sản và có những lúc mọi việc thực sự khó khăn, tôi dốc toàn sức lực.
Tôi cũng còn trẻ.
Đối với tôi, người chuyên về quản lý kinh doanh, thì sự tồn tại của bố tôi, một giám đốc bệnh viện không mấy quan tâm đến quản lý là điều tôi rất biết ơn.
Giống như tranh vẽ hai cha con chim ưng.
Những người tập hợp dưới lá cờ của Koyama.
Chúng ta sẽ vượt qua cả cơn bão, cả ngọn núi tiếp theo.
Cả những người đã mất vẫn tiếp tục sống, miễn là mọi người còn nhớ đến họ.
Tiếp tục sống với chúng tôi.
Tôi cũng mong muốn ở bên bạn bè đồng nghiệp của Koyama cho đến cuối cùng.
Dù cho chẳng mấy chốc sẽ trở thành kí ức.
Ngày 236 sau trận động đất Noto Đường huyết 142
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương
Một ngày tiếp theo bắt đầu Koyama Yasunari