Đã nửa năm rồi, còn nửa năm nữa

Đã nửa năm trôi qua kể từ trận động đất ở bán đảo Noto.
Đã làm mọi thứ có thể làm chưa, làm như vậy đã tốt chưa?
Chắc chắn là có nhiều việc phải làm hơn nữa.
Có phải là tôi đã nói quá nhiều điều can thiệp không cần thiết không?
Những ngày tháng lo lắng và tiếc nuối tất cả mọi thứ.
Bài học từ trận động đất ở bán đảo Noto là Nhật Bản vẫn chưa có sự tiến bộ nào trong việc cứu trợ thiên tai.
Nếu bạn hỏi là tiến bộ gì, thì đó là dồn hết sức để cứu được càng nhiều mạng sống càng tốt dù chỉ là một người thôi.
Từ quan điểm y tế, điều đó là đương nhiên.
Khả năng lãnh đạo chính trị.
Hành chính phân chia theo chiều dọc.
Hợp tác liên kết để người dân cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Tôi nghĩ lần này gặp khó khăn trong việc hợp tác giữa cơ quan hành chính và người dân tình nguyện.
Tôi cảm thấy cần nhiều sự hợp tác công tư hơn trong các hoạt động của Thunderbird.
Và điều quan trọng nhất là cách suy nghĩ của người dân đi sơ tán lánh nạn.
Có thể nói rằng đây là cách suy nghĩ vốn có của người Nhật cũng được.
Tôi muốn các nhà tâm lý học hay các nhà nghiên cứu văn hóa xã hội nghiên cứu vấn đề này.
Không muốn làm phiền mọi người.
Muốn ở lại địa phương của mình cùng với bạn bè ở địa phương.
Dù ngôi nhà có bị đổ vỡ hư hại thì cũng không muốn rời bỏ ngôi nhà quen thuộc của mình.
Nếu nói là đương nhiên thì cũng là điều đương nhiên, nhưng nhìn từ góc độ thế giới thì tôi cảm thấy Nhật Bản có điều đặc biệt.
Chịu đựng và ít đưa ra yêu cầu đòi hỏi.
Người ta nói rằng hành vi lạm dụng quyền lực khách hàng xảy ra tại các trường mầm non, trường học hay cơ sở chăm sóc điều dưỡng, nhưng khi xảy ra thảm họa, tôi nghĩ có ít kêu than lên chính phủ hay xã hội.
Nếu chính các nạn nhân thiên tai không kêu than và đưa ra yêu cầu đòi hỏi hơn nữa, thì chính phủ và cơ quan hành chính sẽ không hành động.
Đương nhiên, các tình nguyện viên không thể hành động.
Ý thức và hành động của người dân Tokyo sau trận động đất lớn ở khu vực Tokyo và những vùng lân cận là không thể dự đoán được.
Từ bỏ hay nổi loạn?
Lúc đó, nạn nhân là tôi sẽ làm thế nào?
Cố gắng hết sức để sống sót ngay tại đó không?
Hay cố gắng hết sức để trốn thoát khỏi khu vực Tokyo và vùng lân cận?
Ngay cả tôi cũng không biết.
Tôi không nghĩ rằng sau 6 tháng tới mình có thể đưa ra quyết định.

Ngày 183 sau trận động đất Noto
Đường huyết 197
Bữa tối là mì ăn liền và bít tết Hương vị đã lâu không ăn.
Dự cảm về bong bóng vỡ.
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird
Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương Koyama Yasunari