Vẻ đẹp mang phong cách có sẵn
Cậu Yasunari đang học lớp 6 trong trường tiểu học.
Tối thứ 6 và thứ 7, thức suốt đêm đọc sách đến 3 giờ.
Tôi tự mua hạt cà phê, xay ra, rồi cho vào phin.
Sau đó ngồi vào bàn và đọc sách trong khi nghe nhạc cổ điển.
Tôi nhớ là đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám, khoa học viễn tưởng và tiểu sử người nổi tiếng.
Tôi ngưỡng mộ việc một mình ngẫm nghĩ vào đêm khuya.
Vì ngưỡng mộ các triết học gia, nhà khoa học.
Cũng ngưỡng mộ cuộc đời của Sherlock Holmes phải không nhỉ.
Ba lê cổ điển, opera.
Kabuki tới Shakespeare.
Takarazuka nhận sự ảnh hưởng từ kịch Kabuki.
Vì có thể cảm thấy an tâm trong một thế giới có phong cách định hình sẵn, gọi là cổ điển.
Tôi không thích nhạc rock hay nhạc dân ca lắm.
Tôi không đọc tiểu thuyết hay tự chuyện.
Vì đọc mà thấy khổ sở, đau lòng.
Chuyện thanh xuân tuổi trẻ cũng vậy.
Những tòa nhà có phong cách phá cách tôi cũng không muốn nhìn lắm.
Đặc biệt là phim ảnh cũng như vậy.
Những bộ phim thử nghiệm của tác giả sinh viên cũng làm tôi thấy đau đầu.
Cốt chuyện không tự nhiên, khó hiểu, hay nói đúng hơn là không có ý nghĩa khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi muốn cuối cùng những bí ẩn hay điềm báo sẽ được giải quyết một cách gọn gàng và thuyết phục.
Phía người xem không thể chịu nổi khi câu chuyện kết thúc mà vẫn không có ý nghĩa gì.
Một bộ phim mà ý đồ muốn truyền tải cùa đạo diễn không rõ ràng không phải là một kiệt tác chưa hoàn thành.
Tôi nghĩ đơn giản là do sự thiếu năng lực của đạo diễn.
Tôi đã không còn trẻ để chấp nhận cho quá trình trưởng thành của đạo diễn phim trẻ.
Tác phẩm để xem thì tôi muốn chọn những bộ phim có độ hoàn thiện cao.
Mong muốn một kịch bản, diễn xuất, góc quay, kỹ thuật diễn được trau chuốt kỹ lưỡng.
Tôi nghĩ kịch Kabuki và múa ba lê là những đại diện cho điều này.
Bằng cách nào đó tôi có thể hiểu được cả múa ba lê hiện đại.
Tuy nhiên, tôi thích nhạc jazz được gọi là buổi diễn tấu tuyệt vời.
Hãy cho tôi bỏ qua những nghệ thuật khó hiểu, non nớt và tự cho mình là trung tâm.
Nó cũng giống như món ăn dở.
Số lần ăn trong đời là có giới hạn.
Tương tự như vậy, xem phim và tham quan viện bảo tàng cũng vậy.
Liệu sau đây tôi có thể còn xem được bao nhiêu bộ phim, vở kịch tuyệt vời, cảm động.
Tôi đã tới độ tuổi có thể đếm được số lần còn lại rồi.
Nhật ký này cũng tương tự như vậy.
Mỗi một ngày đều quý báu.
Để nhận ra điều này tôi phải mất 69 năm.
Việc đọc cũng tương tự vậy.
Tôi ngừng đọc sách theo kiểu ngẫu nhiên, và bắt đầu chọn lọc sách.
Vì mắt cũng đã kém đi.
Mối quan tâm hàng ngày của tôi, 1 là ngủ, 2 là ăn.
Không khác em bé coi mình là trung tâm nhỉ.
Đây là kết luận sau nhiều năm ngẫm nghĩ vào đêm khuya.
Nào, ngủ lại lần nữa nào.
Ngày 151 sau trận động đất Noto
Đường huyết 207
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Koyama Yasunari