72 giờ
Không phải bộ phim truyền hình Mỹ “24 giờ”, cũng không phải bộ phim “96 giờ” Liam Neeson giải cứu con gái bị bắt cóc.
Mà là khoảng thời gian của tôi từ tối thứ sáu đến sáng thứ hai.
Chỉ ở trong nhà, mà nói đúng hơn là dành hầu hết thời gian ở trên giường.
Tuần một lần, vo gạo và thổi cơm từ gạo mới thu hoạch được gửi tới từ Tohoku.
Tôi cũng mua nồi cơm điện mới và cũng đã quen với việc vo gạo bằng thìa nấu ăn chuyên dụng
Có lẽ việc ăn cơm mới nấu xong với trứng, natto là công việc đơn độc, nhưng là thời gian ăn uống có thể thưởng thức theo cách độc nhất.
Mặc dù không đến mức như “Người sành ăn đơn độc ”.
2 cốc gạo, cuối tuần tôi ăn như vậy.
Cũng có cuối tuần chỉ nướng bít tết trong ba bữa, nhưng gần đây, tôi bắt đầu cảm thấy chảo rán nặng hơn.
Ngoài ra, việc dùng dầu cũng trở nên phiền phức.
Nói đến đây thì bữa sáng của Yasunari có trà, thịt hun khói với trứng hoặc là thịt dăm bông với trứng.
Bây giờ thì tôi thấy việc rửa bát phiền phức, nên chỉ toàn ăn trứng luộc.
Câu chuyện cũng đã lâu rồi, nhưng chắc mẹ tôi đã khá vất vả.
Ngoài lúc ấy ra thì tôi luôn ăn cùng với rất nhiều người, nói chuyện trong khi ăn.
Trong lúc đang nói chuyện, tay cũng tự cử động, dùng dao và dĩa đưa thức ăn vào miệng.
Một cách vô thức.
Tuy không thể nói đấy là một kỹ năng đặc biệt.
Nói chung là tôi được nhắc là ăn quá nhanh.
Tôi là người đến họp muộn nhất, và là người ăn xong cơm hộp nhanh nhất.
Trong lúc đó, chỉ có tôi là liên tục nói.
Chắc chắn lượng đường trong máu tăng lên.
Vậy thì nếu nói là thong thả thư giãn vào ngày cuối tuần cô đơn và thưởng thức đồ ăn phải không, thì không phải vậy.
Tôi cật lực lật những trang sách mà tôi đã mua rồi tích lại, cố đọc xong.
Cứ để mở TV suốt, mở bộ phim đã ghi lại hay buổi hòa nhạc cổ điển.
Trong lúc đó lướt internet, hoặc lấy cuốn sách.
Hơn là nội dung cuốn sách, tôi cầm sách trên tay, ngắm nghía bìa sách và tưởng tượng đến nội dung bên trong.
Những cuốn sách không cần phải đọc ngày càng nhiều hơn.
Thời cấp 3, tôi là trưởng ban thư viện, tôi làm lại các bìa sách cũ.
Tôi đã thay bìa hàng trăm cuốn sách của Iwanami Bunko.
Việc tạo kho sách và sắp xếp sách thật sự quan trọng.
Những cuốn sách ngày xưa đã đọc thì khi cầm trên tay cũng có thể nhớ lại nội dung bên trong đã đọc.
Những nội dung đã đọc trên internet thì thật khó để nhớ lại.
Ký ức lưu lại cùng với tất cả mùi hương hay cảm giác chạm tay vào.
Cuốn sách lưu lại trong ký ức thì có thể nhớ được mình đã đọc ở đâu.
Đọc ở thư viện hay đứng đọc trong hiệu sách.
Những ý tưởng hay kiến thức trừu tượng cũng không thể có được hay ghi nhớ được chỉ bằng cách suy nghĩ.
Có lẽ đối với tôi, cuối tuần là thời gian giống như thiền định.
Thường ngày tôi toàn phát thông tin ra bên ngoài, nên đây là thời gian duy nhất giữ lại bên trong.
Vậy thì sau đây, cả ngày hôm nay, cậu Yasunari đọc gì, nghĩ gì nhỉ?
Thời gian của những kỷ niệm trong cuộc đời.
Trong những nỗi buồn của quá khứ, suy nghĩ về tương lai.
Nỗi nhớ tới tương lai và khoảng thời gian tôi đặt tên.
Linh hồn trở về với cậu Yasunari.
Ngày 147 sau trận động đất Noto
Đường trong máu 149
Hoàn toàn buồn ngủ
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Koyama Yasunari