Lời cầu nguyện đêm Giáng sinh

Bây giờ tôi mới nhận ra hôm nay là Giáng sinh.
Nhờ vào việc nhìn xem hôm này là ngày bao nhiêu để viết vào nhật ký này.
Người ta nói rằng người rảnh rỗi thì quên thứ trong tuần, người bận rộn thì quên ngày.
Cuối tuần thì tôi chỉ thu mình trong nhà, nên bình thường tôi chỉ nhớ thứ 6 và thứ 2, ngày bao nhiêu thì không nhớ.
Tôi bị cuốn theo những ngày tháng giống như lên thang cuốn với lịch trình họp hội đồng hàng ngày, hàng tháng.
Dịp lễ Giáng sinh mang đậm hình ảnh cuối năm thì từ đã dừng lại sau khi kết thúc bữa tiệc Giáng sinh tại cơ sở hỗ trợ mẹ và bé tuần trước .
Tôi không nhìn thấy gì khác trông giống bữa tiệc Giáng sinh.
Thật cô đơn.
Có phải hiện tượng xã hội sau Covid không?
Con phố ở Ginza cũng không cho có nhiều không khí Giáng sinh.
Từ góc phố cũng không nghe thấy bài Jingle Bells.
Trên TV cũng không thấy chương trình đặc biệt nào về Giáng sinh.
Có phải những từ như “chiến dịch bán hàng mùa Giáng sinh” không còn được sử dụng nữa phải không?
Tôi đã từng mua rất nhiều bánh Giáng sinh từ SwanBakery, một trung tâm dạy nghề dành cho người khuyết tật do Tổ chức phúc lợi Yamato điều hành rồi phân phát ở nơi làm việc.
Đã từ bao nhiêu năm trước rồi nhỉ.
Nếu ngày mai tới cửa hàng ở Ginza thì bánh kem có rẻ hơn không nhỉ?
Có lẽ bây giờ không phải là thời đại như thế nữa.
Gần đây mắt mỏi mệt nên lượng sách tôi đọc cũng giảm đi nhiều.
Nói thật là gần đây tôi không thấy các ấn phẩm mới hấp dẫn chút nào.
Những cuốn sách từ ngày xưa để ở trong cơ sở có tác dụng kích thích trí tuệ hơn.
Kiệt tác, kinh điển.
Không chỉ là hoài niệm, mà tôi còn cảm thấy nó thiên về cách suy nghĩ, cách tiếp cận tri thức, gu thẩm mỹ hơn là kiến thức.
Có thể là do tôi chưa tiến bộ cho lắm.
Có thể chỉ là bộ não của tôi đang già đi.
Gần đây ở nhà tôi không xem TV, mà vừa ngủ vừa nghe tin tức thời sự, hay bài giảng trên YouTube.
Tôi cứ như vậy mà ngủ mất, nhưng máy tính thì chuyển kênh tự động nên vẫn tiếp tục chương trình.
Cứ như là học trong khi ngủ vậy.
Bởi vì tự động tìm kiếm nội dung tương tự nên tiếp tục phát toàn những chương trình giống nhau.
Quả nhiên, quan điểm trên Internet trở nên sắc bén hơn.
Bởi vì chỉ toàn được nghe những ý kiến vừa tai, cùng quan điểm nên cho rằng như vậy.
Có phần mềm nào tìm kiếm được các chương trình có quan điểm trái ngược nhau không?
Nếu là AI, tôi nghĩ là có thể.
Điều quan trọng là tạo được sự cân bằng trong suy nghĩ.
Việc lướt Internet thoải mái, vui vẻ.
Nhưng dễ bị cuốn theo làn sóng ý kiến.
So với điều đó, việc đọc sách giống như leo núi một mình.
Nếu lúc còn trẻ khỏe mà leo núi nhiều hơn nữa thì thật tốt.
Không phải là không còn cảm giác muốn bị sóng cuốn đi.
Tôi vẫn chưa quên bản đồ trí tuệ mà tôi đã tạo ra trong đầu khi còn trẻ.
Cuộc phiêu lưu thám hiểm khám phá trí tuệ vẫn tiếp tục.
Bây giờ chỉ còn lại máy tính và thế giới bên trong đầu.
Thế giới thực đầy sự đau đớn.
Điều vui vẻ với tôi là đi Disney với những người trẻ tuổi.
Những bộ phim đen tối và nặng nề cũng khiến tôi chán ngấy rồi.
Khi có tâm trạng như này, tôi chỉ xem phim khoa học viễn tưởng với những con tàu vũ trụ hoành tráng, phim Ấn Độ với màn vũ đạo không ngừng, phim masala (phim pha nhiều thể loại của Ấn Độ).
Trái tim nhảy múa.
Dù chỉ đắp chăn, nằm suốt trên giường.
Giáng sinh vui vẻ!

Nồng độ Oxy trong máu 98・98・97
Nhiệt độ cơ thể 36.5 Đường huyết 93
Ông già Noel nằm suốt trên giường Đại diện Koyama Yasunari