Ngày hôm sau

Sau trận động đất lớn ở phía Đông Nhật Bản bạn đã làm gì vào ngày hôm sau?
Tôi đã ở trên giường và nói chuyện điện thoại cả ngày.
Hôm ấy không thể kết nối internet.
Chỉ có tỉnh Niigata và tỉnh Tottori là có mạng đầu tiên.
Bất kể thảm họa xảy ra ở đâu, các dịch vụ điện thoại và internet sẽ tập trung ở khu vực thủ đô và Tokyo sẽ bị quá tải.
Tokyo là nơi khó kết nối mạng nhất.
Internet đã được khôi phục thông qua phía Biển Nhật Bản.
Tôi vừa bật TV ,vừa lướt mạng và liên tục gọi điện.
Đó là phong cách làm việc hàng ngày của tôi, và hầu như không thay đổi đến tận ngày nay.
Tôi đã kết nối với một tổ chức phi lợi nhuận nào đó để cứu trợ thiên tai, nhờ vào đó, tôi đã được kết nối với một phụ tá của dinh thự chính thức của thủ tướng.
Họ sẽ cử trực thăng cứu thương tư nhân bay đến Kesennuma.
Vì tôi là quản lý của một viện dưỡng lão ở vùng thiên tai.
Nên dưới danh nghĩa cần phải vận chuyển gấp hàng cứu trợ, đây là lần đầu tiên tư nhân được phép bay máy bay trực thăng đến khu vực thảm họa.
Hầu như tôi không có bất kỳ kỳ vọng nào, chỉ tiếp tục chờ cuộc gọi cho phép.
Tôi không thể làm bất cứ điều gì.
Bây giờ nghĩ lại, lẽ ra tôi nên để lại việc chuẩn bị những thứ cần mang theo, thư tuyệt mệnh và chỉ thị cho cấp dưới của mình trong thời gian đó.
Bởi vì tôi đã giấu cha mẹ và cấp dưới để quyết định đến Tohoku bằng trực thăng.
Tại sao không nói một lời nào với bố mẹ đang sống chung mà lại phải lén lút ra ngoài?
Không biết liệu lúc đó có phải tôi nghỉ rằng không muốn khiến bố mẹ lo lắng hay không.
Nhưng giờ nghĩ lại, tôi lại không nghĩ vậy.
Thành thật mà nói, tôi đã rất buồn và bối rối.
Vì quá sự sợ hãi và lo lắng, tôi thực sự không thể nói chuyện với cha mẹ hoặc cấp dưới của mình.
Không có kế hoạch, cũng không có cơ hội thành công mà đã bay đến khu vực thảm họa một mình.
Vật liệu cứu trợ cũng chỉ là một túi đầy sôcôla và bánh kẹo.
Tôi cũng không hề mang theo máy ảnh.
Tôi đã mang theo điện thoại di động docomo và iPhone của mình.
Ngày hôm sau, tôi đã dành cả ngày thu mình trên chiếc giường tôi đang ngồi bây giờ.
Đó là một ngày bất lực, tất cả những gì tôi có thể làm là chờ đợi.
Lần tới, nếu ngày đó đến, tôi nên làm gì với tư cách là một nhà lãnh đạo?
Hiện vẫn chưa ai tìm ra câu trả lời.