Nhà tắm công cộng Sento ở Ginza
Gọi là nhà tắm công cộng thì tôi không hình dung ra, nhưng gọi là Sento thì tôi hiểu.
Trải nghiệm đầu tiên của tôi với Sento là khoảng trước khi vào mẫu giáo.
Mẹ dẫn tôi theo.
Tôi nhớ là đang sửa lại phòng tắm ở nhà.
Có bục của người thu tiền và quan sát ở lối vào.
Bên cạnh đó là cửa nhỏ để trẻ em có thể đi lại giữa phòng tắm nam và nữ.
Chuẩn bị ra khỏi đây rồi nhé. Tôi nghe thấy những tiếng gọi như thế từ phòng tắm nam bên cạnh.
Cậu Yasunari đi cùng mẹ nên đương nhiên là vào phòng tắm nữ.
Các cô xung quanh cười vui vẻ, cưng chiều tôi.
Vì là bé trai trong phòng tắm nữ, tôi được cưng chiều giống như thú cưng của Sento.
Tôi được thể lao đầu vào bồn tắm, rồi bị mất ý thức.
Tôi bị đập đầu, đuối nước trong bồn tắm.
Các chị đã xúm lại rất đông, cứu Yasunari đang chìm.
Đó là ký ức đầu tiên của tôi về Sento.
Tôi vào bồn tắm, đếm số, cho đến khi cảm thấy choáng, rồi tắm nước lạnh.
Sau khi ra ngoài, luôn uống sữa cà phê lạnh.
Cũng có hàng ghế tre đan để nghỉ sau khi tắm xong.
Việc ôm theo chậu rửa mặt, xà phòng, khăn lau cũng thật hoài niệm.
Đây là câu chuyện thời dịch vụ chăm sóc ban ngày mới ra đời.
Tôi đã từng nghĩ đến việc biến sento cùng với rạp chiếu phim trở thành dịch vụ chăm sóc ban ngày.
Nhưng do thiết kế không phải là thiết kế loại bỏ chướng ngại vật nên tôi đã từ bỏ ý định đó.
Thực ra, ở Ginza cũng có một sento lâu đời duy nhất.
Thời mới tới Ginza, thấy tò mò nên tôi đã từng vào đó một lần.
Khách hàng chủ yếu là những người chuẩn bị đi làm đêm.
Bây giờ thì nơi đây còn là cứ điểm du lịch của khách nước ngoài.
Có lẽ cũng đã có những vấn đề xảy ra do du khách nước ngoài không biết về cách ứng xử trong Sento Nhật Bản.
Sento cùa Ginza.
Đây cũng là Ginza.
Đường huyết 174.
Tối qua, tôi đã được tổ chức sinh nhật tại Akasaka.
Cảm ơn đã tặng tôi chiếc cà vạt xanh.
Gần trường cấp 3 cũ của tôi, thật hoài niệm.
Biết ơn các vị tiền bối.
Đại diện Koyama G Đại diện Thunderbird Phó chủ tịch trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe Thành viên hội đồng Hiệp hội cờ vây Nhật Bản Koyama Yasunari