Bài diễn thuyết của ứng cử viên có phải là Manzai không?
Nhật Bản và Mỹ đều đang trong cuộc bầu cử lãnh đạo cao nhất cùng một lúc, và giới truyền thông đang xôn xao.
Lẽ ra là vậy, nhưng tôi không thấy hào hứng lắm.
Dù là vị nào đắc cử thì tôi nghĩ cả hai nước cũng không có nhiều thay đổi.
Là cảm giác yên tâm khi lộ trình của đất nước sẽ không sự thay đổi lớn, hay là cảm giác buông xuôi nhỉ?
Nếu mong muốn người mới, trẻ trở thành lãnh đạo, thì người trẻ đó lại chưa có thực tích, chưa thể tin tưởng được.
Nếu là người lớn tuổi, thì sẽ muốn phàn nàn là cho tới nay đã làm gì thế, là người trong cuộc phải không.
Có đảng phái, phe phái hay không thì những người tham gia không thay đổi.
Trong cuộc bầu cử thủ tướng Nhật Bản, chuyên gia tư vấn tranh cử giống như đại lý quảng cáo sẽ đi theo, hướng dẫn và luyện tập kỹ lưỡng bài diễn thuyết hay câu hỏi từ truyền thông.
Giống như hướng dẫn diễn xuất.
Nếu diễn vai Churchill, Thatcher hay Kennedy, thì hãy diễn đến cùng.
Tôi vẫn chưa xem màn tranh luận của cuộc bầu cử tổng thống Mỹ trên truyền hình.
Tôi thấy thật đáng sợ khi thực lực của chính trị gia và kỳ vọng được quyết định bởi ấn tượng trên TV.
Ấn tượng với con người thực tế, ấn tượng trên TV, bài báo đánh giá, bảng khảo sát người xem.
Tương tự như việc “Bỏ phiếu bình chọn người đẹp”(khái niệm trong kinh tế), dưới sự ảnh hưởng của việc người khác sẽ chọn ai, thì nhiều người sẽ bỏ phiếu cho người có vẻ được yêu thích phải không.
Bằng cách này, chủ nghĩa dân chủ trở thành thứ không có hiệu quả.
Gần đây, vấn đề bãi nhiệm tỉnh trưởng đã được đặt ra.
Đây không liên quan đến sự không thích hợp của tỉnh trưởng, mà là một ví dụ về việc không hiệu quả của chủ nghĩa dân chủ phải không?
Nghị sĩ hay đảng đề cử không chịu trách nhiệm sao?
Quốc hội có bất lực đến thế không?
Quan trọng hơn, sự thờ ơ không quan tâm của người dân là do lý do gì?
Chỉ là báo chí không đưa tin thôi sao?
Vậy không phải là truyền thông thiên vị sao?
Cuối cùng, đó là trách nhiệm của người dân, công dân.
Cuộc tranh luận trên truyền hình trong cuộc bầu cử tổng thống Mỹ có vẻ như là một trò chơi điển hình của Mỹ để cạnh tranh về khả năng tranh luận.
Và có vẻ giống như Manzai (loại hình nghệ thuật truyền thống, trong đó một bộ đôi khiến khán giả bật cười bằng cách trò chuyện hài hước).
Các chính trị gia, nhà lãnh đạo thực sự đang ở đâu?
Trong quá trình trở thành người lãnh đạo, người lãnh đạo thực sự sẽ bị trở thành con rối của đảng.
Thứ tôi đang tìm kiếm không phải là khả năng điều chỉnh hay giàn xếp với nhau.
Đang tìm kiếm nhà cách mạng phải không?
Về mặt lịch sử, cách mạng xảy ra trong quá trình chấm dứt chủ nghĩa tư bản.
Điều này dự báo sự kết thúc của chủ nghĩa tư bản.
AI dự đoán tương lai như thế nào nhỉ?
Tôi dần cảm thấy không muốn biết.
Ngày 256 sau trận động đất Noto Đường huyết 153 ngày
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương
Tán thành việc giới hạn độ tuổi bầu cử Koyama Yasunari