Chặng đường cuộc đời tôi
Thỉnh thoảng, với tư cách là người kinh doanh trong ngành y tế và phúc lợi, tôi có bài giảng ở trường đại học và trả lời phỏng vấn cho tạp chí kinh doanh.
Có lẽ là được đánh giá là một người kinh doanh độc đáo và thành công.
Tuy nhiên, ở đó không có lý thuyết quản lý, không có lý thuyết tổ chức xuất sắc và tất nhiên cũng không có người kinh doanh xuất sắc.
Chỉ có câu chuyện về chặng đường cuộc đời của chú cừu non đi lạc 27 tuổi, bất đắc dĩ gánh vác một bệnh viện phá sản, vay tiền để mua lại và xây dựng lại nó.
Mở rộng cơ sở khắp cả nước, nhưng đó không phải là vì tôi muốn vươn rộng ra.
Luôn là có duyên với ai đó, có người mời tôi tới địa phương, tôi được lời mời mở cơ sở.
Vì vậy, không có vấn đề gì với hiệp hội y tế hay hiệp hội bệnh viện.
Cuộc gặp gỡ tình cờ trở thành một điều tất yếu của việc kinh doanh.
Đây là bài học trong cuộc đời tôi.
Không nghi ngờ gì nữa, lịch sử mở cơ sở của Koyama G trên khắp cả nước chính là con đường của cuộc đời tôi.
Việc cố gắng tạo ra bệnh viện mà tôi muốn gửi bố mẹ tôi đến và cơ sở chăm sóc điều dưỡng mà tôi muốn vào là sự thật.
Mục đích đó đã đạt được.
Vậy thì từ giờ là cuộc sống ẩn cư nhàn nhã phải không?
Cuối cùng, tôi đã tìm thấy điều tôi muốn làm.
Vốn từ đầu, tôi quan tâm đến mối quan hệ giữa tổ chức của Koyama G và nhân viên hơn là bản thân việc chăm sóc điều dưỡng, y tế.
Tôi nhận thức được niềm hạnh phúc cùng với gia đình nhân viên.
Có lẽ vì đối với tôi, gia đình chỉ là thứ tôi đã mất đi.
Hiện tại, tôi rất coi trọng các sự kiện của trường mầm non và cơ sở hỗ trợ bà mẹ và trẻ em.
Tôi rất vui vì xe KERT và xe cắm trại dùng để cứu trợ thiên tai cũng được bọn trẻ yêu thích.
Nhiệm vụ hiện tại của tôi là hỗ trợ giáo dục.
Vốn từ ban đầu, nhân viên của Koyama G có chế độ học bổng để theo học đại học từ xa.
Nhưng chỉ có một số ít nhân viên sử dụng nó.
Thật đáng tiếc.
Tôi muốn mở rộng việc áp dụng quỹ học bổng Koyama College này cho trẻ em tại các cơ sở hỗ trợ bà mẹ và trẻ em, và cả thực tập sinh kỹ năng.
Nhân viên nước ngoài cũng có thể tốt nghiệp trường đại học ở Nhật Bản.
Tôi muốn hỗ trợ việc học tập cho những đứa trẻ em từng ở trong cơ sở hỗ trợ bà mẹ và trẻ em ngay cả sau khi chúng rời khỏi cơ sở.
Nếu có thể, tôi muốn nhân viên của tôi học lên cao học, lấy bằng thạc sĩ và trở thành giảng viên đại học.
Giống như tôi.
Đối với những người làm công việc nhìn thấy cái chết của con người như chúng ta, tôi muốn được nhìn thấy tương lai của những người trẻ.
Hôm qua, tôi đã nghe câu chuyện của thị trưởng ở Fukushima đang cố gắng xây dựng trường cấp 3 để thu hút học sinh từ khắp nơi trên đất nước.
Tôi muốn xây ký túc xá cho học sinh cấp 3 ở bên cạnh.
Dựa trên kinh nghiệm điều hành cơ sở hỗ trợ bà mẹ và trẻ em, tôi nghĩ nên xây dựng ký túc xá học sinh cạnh trường tiểu học và trường cấp 2.
Chỉ có một trường cấp 3 công lập của Tokyo là trường nội trú.
Nếu có trường tiểu học, trường cấp 2 nội trú thì các bà mẹ sẽ dễ đi làm hơn.
Không thể thành lập trường học nhận trẻ rối loạn phát triển hay trẻ tự thu mình không giao tiếp với xã hội hay sao?
Để làm được điều này, cần có y tế, phúc lợi và đội ngũ nhân viên có tình yêu thương như của cha mẹ.
Những lúc như thế này tôi ước gì mình có tiền.
Nói thế nhưng mà nhờ sự nỗ lực của các nhân viên để không bị thua lỗ thôi cũng khiến tôi rất biết ơn.
Có lẽ điều tôi hướng tới là trở thành bố mẹ nuôi ngoài xã hội.
Đường huyết 132 Tôi chuẩn bị nướng bít tết buổi sáng.
Đại diện Koyama G Đại diện Thunderbird Phó chủ tịch trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe
Gần đây, tôi tiếp tục được nhận cà vạt, khăn cài túi áo, ghim cài cổ áo.
Có vẻ đã trở thành đặc trưng của tôi.
Xin cám ơn. Koyama Yasunari