Cuộc điện thoại dài, bánh bao vỏ mỏng
Hôm qua có bữa tiệc cám ơn sau khi kết thúc Liên hoan phim quốc tế Tokyo.
Bữa tiệc dành cho 102 người tại một nhà hàng quen thuộc ở Ginza.
Đây là những tình nguyện viên điều hành sự kiện.
Có một số là sinh viên, nhưng phần nhiều là các vị lớn tuổi.
Tất cả đều là những otaku, người hâm mộ phim chính hiệu.
Tôi cụng ly trà ô long chào hỏi.
Nói chung là cảm ơn các bạn, các bạn đã vất vả rồi, năm tới mong lại được các bạn giúp đỡ.
Tôi tặng quà mỗi người 2 vé xem phim.
Tôi nhận lại được nụ cười trên khuôn mặt những người hâm mộ điện ảnh.
Kết thúc cụng ly, tôi về nhà luôn.
Cuộc vui chơi về đêm nhiều hơn thế nữa thì không được phép.
Tôi khá mệt.
Thế nhưng từ đêm tôi có cuộc điện thoại dài.
Gây phiền cho nhiều người, nhưng khi nhiều lo lắng, bất an mà không thể nói chuyện với ai đó thì thật khổ sở.
Cuối cùng, cho tới vừa nãy thôi, tôi đã thảo luận về cuộc đời qua điện thoại với người thân thuộc.
Lúc nào cũng có đường thẳng song song, không bên nào thấy được thuyết phục, nhưng dù sao nếu không nói ra thì không nhẹ nhõm.
Nhưng tôi đã tới cái độ tuổi có thể tiếp nhận điều đó.
Tôi không thể nhớ ra tên của những người quen cũ.
Tôi quên tên những người tôi muốn quên.
Có lẽ đó là một điều hạnh phúc.
Trong cuộc đời, có nhiều điều muốn quên hơn là điều muốn nhớ.
Chỉ có điều này là tôi muốn khuyên các bạn trẻ.
Nhưng tôi không hoàn toàn quên.
Có những lúc nghĩ thật đau đớn.
Bố tôi thích bánh bao vỏ mỏng.
Tôi đã có một cuộc điện thoại dài vào lúc nửa đêm rạng sáng.
Giống như nữ sinh cấp 2.
Được nói là giống như một đứa bé.
Tuy là không dễ thương đến thế.
Ngày 320 sau trận động đất Noto Đường huyết 120
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Phó chủ tịch trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương
Than thở về cuộc đời Koyama Yasunari