Bảo tàng mỹ thuật là của ai?
Liên hoan phim quốc tế Tokyo đã kết thúc tối qua.
Rạp chiếu phim 500 chỗ ngồi ở Hibiya kín chỗ và có không khí sôi động.
Lâu lắm rồi tôi mới ở trong rạp kín chỗ.
Với tư cách là 1 trong các nhà tài trợ, tôi đã lo lắng về những gì nên làm trong năm tới.
Việc đảm bảo rạp chủ lực và huy động được khoản tiền khổng lồ luôn là điều khó khăn.
Công việc của Chủ tịch ban tổ chức của cả Triển lãm quốc tế và Olympic cũng giống như việc sưu tập các tác phẩm, là việc huy động tiền.
Liên hoan phim quốc tế Tokyo được tổ chức tại rạp chiếu phim ở Hibiya, Ginza.
Thu hút khán giả, thu hút nhà tài trợ là các công ty lớn.
Cả nhà nước và chính quyền Tokyo đều cung cấp khoản trợ cấp lớn.
Tuy nhiên, tôi vẫn luôn lo lắng về việc làm gì trong năm tới, ở đâu và ai sẽ đảm nhận.
Là sự kiện giải trí của tư nhân hay dự án văn hóa của nhà nước được nhận trợ cấp?
Trong cả hai trường hợp, việc duy trì tồn tại ngày càng trở nên khó khăn hơn qua từng năm.
Tôi nghĩ các công ty tư nhân hay chính quyền địa phương không thể gánh vác hết các dự án văn hóa mang tính quốc tế nữa rồi.
Ngoài ra, việc thu hút người về khu vực địa phương cũng khó khăn.
Không chỉ các bảo tàng, bảo tàng mỹ thuật cá tính độc đáo ở địa phương, mà ngay cả các rạp chiếu phim cũng đang phải vật lộn để duy trì hoạt động.
Có phải đây là thứ không thể biến thành tài sản của đất nước vĩnh viễn như là tài sản quốc gia không?
Tôi cũng đã bắt đầu sử dụng chính tòa nhà viện dưỡng lão đặc biệt làm bảo tàng mỹ thuật cá nhân của tác giả địa phương để trưng bày tác phẩm của họ.
Đưa nghệ thuật thực thụ vào cuộc sống của người cao tuổi.
Hiện tại, chúng tôi đang lên kế hoạch thử nghiệm cho thế hệ tiếp theo nhằm biến cơ sở phúc lợi kết hợp với bảo tàng nghệ thuật trở thành trung tâm sinh hoạt văn hóa phức hợp trong khu vực.
Nền kinh tế tư nhân và tài chính quốc gia sẽ ngày càng gặp khó khăn.
Đặc biệt, nguồn tài chính địa phương sẽ trở nên khó khăn hơn để duy trì cơ sở hạ tầng văn hóa do dân số suy giảm.
Ngay cả khi có chương trình nộp thuế quê hương, việc duy trì bảo tàng vẫn khó khăn.
Không biết bức tranh Mark Rothko mà tôi yêu thích trong bảo tàng mỹ thuật Chiba sẽ đi về đâu.
Tôi hy vọng công ty sở hữu đưa trụ sở chính ở Tokyo thành bảo tàng mỹ thuật và tiếp tục tổ chức triển lãm.
Bảo tàng nằm ở trụ sở chính của một công ty bảo hiểm ở Shinjuku được duy trì trong một tòa nhà mới.
Dù tất cả đều tập trung ở Tokyo thì vẫn tốt hơn là biến mất.
Văn hóa địa phương nếu không liên kết với Tokyo thì sẽ không thu hút người dân.
Trong Liên hoan phim quốc tế Tokyo năm nay, tôi đã cung cấp tầng 1 của tòa nhà trụ sở chính Koyama G Ginza làm nơi trưng bày áp phích của liên hoan phim.
Tôi nghĩ rằng để cuộc sống con người, giống như thuốc hay thực phẩm, cần thiết có cả nghệ thuật tuyệt vời.
Gần đây, tôi đã bỏ rượu nên nhận ra rằng mình cần những đồ ngọt ngon của địa phương để sống lâu.
Ở Yamagata, tôi đã nhận được nhiều quà là các loại bánh kẹo sản xuất tại địa phương.
Tôi muốn thưởng thức chúng sau khi đo lượng đường trong máu.
Ngày 312 sau trận động đất Noto Đường huyết 166
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Phó chủ tịch trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương
Udon khoai hầm ăn liền Koyama Yasunari