Không tăng giá hay bù lỗ

Khi nhìn vào những viện dưỡng lão cao cấp ở khu vực Tokyo và vùng lân cận tôi thấy thật thán phục.
Ngoài ra, nhìn vào nơi liên tiếp được xây dựng, thì thấy có nhiều người sử dụng dịch vụ giàu có.
Nhật Bản được chia thành 2 tầng lớp, giàu có, và những người không giàu có. 
Nhân viên văn phòng bình thường, có một gia đình bình thường, những đứa con bình thường.
Một gia đình như vậy, một cuộc sống như vậy không phải là ai cũng có thế có được nữa.
Nhật Bản đã trở nên như vậy từ khi nào?
Có phải là từ khi luật về nhân viên phái cử được nới lỏng không?
Có phải vì cứ điểm sản xuất đã chuyển sang châu Á không?
Giờ Nhật Bản đang ở giữa Mỹ và Trung Quốc, như đang bị cả 2 phía chèn ép.
Chính trị của Mỹ và Trung Quốc cực kỳ khác nhau, và tôi nghĩ Nhật Bản ở giữa đang giữ sự cân bằng.
Điều mong muốn này là từ ngày xửa ngày xưa.
Bây giờ tôi cảm thấy bất an và trống rỗng nhiều hơn.
Ở giữa hai cường quốc Mỹ và Trung Quốc, Nhật Bản đã trở thành con cừu giữa hổ và sói.
Vì tôi tuổi con cừu (tuổi mùi) nên nghĩ ra như vậy.
Không liên quan lắm nhưng cung hoàng đạo của tôi cũng là Bạch Dương.
Gia đình tôi là gia đình của bác sĩ làm việc trong bệnh viện công.
Ở Nhật Bản, bác sĩ mở phòng khám riêng thuộc tầng lớp giàu có, nhưng nhìn trên thế giới thì bác sĩ, luật sư đều thuộc tầng lớp thượng trung lưu.
Đặc biệt là lương của bác sĩ làm việc tại các bệnh viện công ở thành thị không có gì đặc biệt vì họ là công chức.
Tôi có kí ức cuộc sống ở Tokyo, cha mẹ đã vất vả cho khoản học phí của con cái.
Dù còn là trẻ con nhưng đã nhận ra cảnh cha mẹ đã vô tư trả phí nhập học cho con.
Tôi tiếp tục theo học tại các trường công lập của quận, thành phố.
Lý do khiến tôi nỗ lực để điều hành viện dưỡng lão đặc biệt với dịch vụ tốt, hơn là việc điều hành viện dưỡng lão cao cấp là do tôi nhận ảnh hưởng lớn bởi cách suy nghĩ của bố mẹ tôi.
Cuộc sống bình thường của người bình thường.
Mẹ tôi lo lắng về cách sống của tôi, cách sống hướng tới điều gì đó đặc biệt.
Ai cũng có thể có hạnh phúc bình thường một cách bình thường.
Vì sao mẹ tôi cứ câu nệ với sự bình thường?
Mãi đến khi trưởng thành tôi mới nhận ra rằng sinh ra trong một gia đình giàu có không phải lúc nào cũng hạnh phúc.
Khi bắt đầu tới thời điểm đếm thời gian còn lại trong cuộc đời, bạn trở nên đơn giản, không tham vọng một cách không ngờ.
Sẽ không còn bất mãn với cuộc sống đơn điệu hàng ngày nữa.
Những chuyến du lịch và những bữa tiệc sang trọng chỉ là kỷ niệm.
Không còn thấy đó là sự bất hạnh nữa nhưng có chút buồn.
Độ tuổi không còn thấy đó là điều bất hạnh nữa chính là tuổi già à?
Tôi muốn nói rằng cuộc đời vẫn còn một chặng đường phía trước, nhưng mọi người nghĩ thế nào nhỉ?
Tôi nghĩ đến những điều này vì tôi đang nghĩ đến vùng thiên tai và than thở về sự bất lực của mình, hay vì tôi muốn trốn chạy khỏi sự bình yên của cuộc sống thường ngày?
Người ta nói kinh doanh viện dưỡng lão là tăng giá hay bù lỗ.
Việc kinh doanh của Koyama G không phải là cả 2.
Tôi đang hướng tới việc kinh doanh mà không phải suy nghĩ về những điều như vậy.

Ngày 269 sau trận động đất Noto Đường huyết 182
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương
Cạnh tranh về giá gay gắt Koyama Yasunari