Sự ra đời của người kinh doanh làm việc tại nhà
Thời còn trẻ, hầu như hàng ngày, công việc của tôi là đi dự các cuộc họp, cuộc họp kết hợp bữa ăn sáng, cuộc họp của hiệp hội bệnh viện hay cuộc họp của những người quản lý kinh doanh .
Cuối tuần, tôi bay đến các cơ sở của Koyama G trên khắp cả nước.
Thời gian trên tàu Shinkansen hay trên máy bay là thời gian đọc sách và suy nghĩ.
Tôi thích đi dạo quanh ga Tokyo và những con phố đông đúc của Ginza.
Cô đơn giữa đám đông.
Tôi nhớ lại từ ngữ ấy của một triết học gia.
Kể từ thời kỳ hậu Covid, tôi đã ngừng ra ngoài vào ban đêm, thời gian ở ẩn trong nhà nhiều hơn.
Cuối tuần này tôi cũng đang đóng cửa ở ẩn trong nhà.
Không biết khi nào chuyện gì sẽ xảy ra nên tôi mở TV suốt.
Mail cũng mở suốt.
Vào cuối tuần có nhiều email báo cáo kinh doanh nên tôi dành thời gian trả lời.
Gần đây lại có nhiều dự án kinh doanh mới quy mô lớn, nên tôi có nhiều cuộc điện thoại dài với các quản lý điều hành cấp cao.
Xin lỗi các nhân viên, nhưng tôi sẽ nói chuyện dài qua điện thoại.
Hơn là việc đối diện nhau thảo luận, việc hỏi đáp trong bóng tối không nhìn thấy mặt thì cũng không phải là tôi không thích
Tuy là nó cũng khác với cuộc trò chuyện trong một góc của quán bar ánh sáng tối mờ ban đêm.
Tôi không phải người nhút nhát, ngại tiếp xúc với người khác nhưng đôi khi lại trở thành bóng ma trong nhà hát.
Dù không ra bờ hồ thì vẫn cắm trại một mình tại nhà.
Xã hội bình thường hóa với việc làm việc tại nhà.
Tôi cũng bắt đầu cảm thấy người kinh doanh như tôi cũng có thể làm việc tại nhà.
Có đến công ty làm thì hàng ngày vẫn có các cuộc họp và buổi đào tạo qua Zoom với nhân viên trên khắp cả nước.
Mặc dù có thể tham gia qua Zoom tại nhà, nhưng có lẽ là do thói quen, tôi vẫn đến văn phòng chính.
Có thể là do tôi yêu Ginza.
Kể cả ban ngày.
Tôi đã thấy đồng ý với điều kỳ lạ là mình vẫn có thể hoàn thành một số công việc ngay cả khi nằm liệt giường.
Rạng sáng là lúc tôi nghĩ về những điều kỳ lạ.
Suy nghĩ vào ban ngày và ban đêm khác nhau.
Có lẽ cậu Yasunari lúc rạng sáng khoảng 12 tuổi nhỉ.
Ký ức về bố mẹ thì luôn trẻ mãi.
Khi nhìn vào gương, tôi cầu mong rằng hình ảnh trong gương của mình đừng bạc tóc nhanh.
Tôi nghĩ có phải đã dần hợp với kính họa tiết đồi mồi rồi phải không?
Cho tới ngày đó, còn bao lâu nữa nhỉ.
Gần đây tôi bắt đầu nghĩ tuổi thọ của mình chỉ có một ngày.
Ngày mai sẽ là một con người khác, một cuộc đời khác.
Thông qua luân hồi chuyển kiếp, được tái sinh.
Đó có phải là bản năng trốn chạy để trốn tránh thực tế không nhỉ?
Tái sinh thành một người khác ở một thời đại khác.
Hài lòng với cuộc sống của mình rồi chán à?
À không, luôn tìm kiếm điều mới mẻ.
Khi còn trẻ tôi đã ao ước trở thành nhà thơ.
Bây giờ thì đã thành những lời càu nhàu của ông già.
Chúc ngủ ngon.
Ngày 175 sau trận động đất Noto
Đường huyết 164
Ăn ramen buổi sáng và Morning steak nhỉ.
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird
Quản lý trạm chăm sóc, nâng cao sức khỏe người dân địa phương Koyama Yasunari