Khuôn mặt khi đeo kính
Cậu Yasunari bắt đầu đeo kính từ khi nào nhỉ?
Chắc chắn là khoảng năm lớp 4 đã bị cận thị.
Sau khi lên giường ngủ rồi tôi vẫn lén kéo đèn đọc sách vào trong chăn rồi đọc sách cho đến khi bị bố mẹ phát hiện.
Tôi cảm thấy như là đang tận hưởng độ cận thị ngày càng tăng theo từng năm.
Tôi từng nghe nói rằng những nhà văn thị lực kém sẽ viết ra những bài thơ và tiểu thuyết huyền ảo.
Trong các bộ phim truyền hình thời đó, những nhân vật được tạo hình với cặp kính dày bằng nhựa celluloid là những nhà khoa học thông minh.
Giống như nhà khoa học Brains trong kịch rối Thunderbirds.
Tôi cũng chỉ có ký ức duy nhất về khuôn mặt của bố tôi là khuôn mặt bố tôi đeo kính.
Bố tôi hay tháo kính ra rồi dụi mắt.
Vì mỏi mắt.
Viết chữ nhỏ xíu vào hồ sơ bệnh án.
Viết những chữ nhỏ xíu vào trong sổ tay bác sĩ.
Yasunari từ cấp hai đã đeo loại kính có cảm giác nhẹ nhàng, nhẹ, không viền, gọng kim loại.
Xem ảnh hồi còn nhỏ cũng không thấy tôi đeo kính.
Có phải cố ý tháo kính khi chụp ảnh không nhỉ?
Cuối cùng tới khi lái ô tô tôi đã đeo kính.
Bởi vì chắc chắn tôi đã để sẵn kính dự phòng trong ngăn đựng đồ trên ô tô.
Từ khi trưởng thành tôi đã làm bao nhiêu chiếc kính nhỉ?
Tôi hay làm mất kính trên taxi buổi đêm.
Hay nói đúng hơn là làm hỏng kính bằng mông mình.
Rồi chẳng mấy chốc cũng bị loạn thị, và cuối cùng mắt lão thị nên phải đeo kính hai tròng.
Tóc cũng bạc đi, và khuôn mặt với kiểu tóc vuốt hết ra sau ngày càng trông giống bố.
Buổi sáng khi nhìn vào gương, tôi ngạc nhiên.
Tôi cảm thấy như bố đang bắt chuyện với tôi.
Bố mẹ tôi vẫn đang sống trong ngôi nhà này.
Đúng rồi, có những lúc tôi nghĩ như vậy, cảm thấy như vậy.
Gần đây tôi đã mua kính mới tại một cửa hàng kính lâu đời ở Ginza.
Lần đầu tiên trong đời tôi đeo kính họa tiết đồi mồi.
Khuôn mặt trong gương không còn là của bố tôi.
Là khuôn mặt của ông mà cậu Yasunari đã nhìn thấy thời học tiểu học.
Tôi đã tới độ tuổi như vậy rồi sao.
Khuôn mặt phù hợp để ở ẩn rồi nhỉ.
Được chiếc kính cho biết tuổi của mình.
Thực sự lúc đầu tôi thấy xấu hổ khi đeo kính này, nhưng bất ngờ là những người xung quanh lại khen nên tôi quyết định sử dụng nó.
Từ giờ cũng chọn mũ và gậy thôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn áo ghi lê và đồng hồ bỏ túi.
Nếu trông hợp thì tốt.
Ngày 146 sau trận động đất Noto
Đường trong máu 129
Bữa tối hôm qua chỉ với salad dưa chuột, rong biển và sữa là đã ngủ mê mệt luôn rồi.
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Koyama Yasunari