Khoảng cách làm lay động trái tim

Tối qua tôi đã cùng xem kịch Kabuki và dùng bữa tại nhà hát kịch Kabukiza cùng với những nhân viên đã gắn bó với công ty lâu năm.
Như các bạn đã biết, buổi biểu diễn của Ichikawa Danjurou thế hệ thứ 13, có tên là Lễ hội Dan-Kiku Sai ( Lễ hội biểu diễn kịch Kabuki lớn tổ chức tháng 5 hàng năm ở nhà hát kịch Kabukiza)
Tôi nghĩ Lễ hội Dan-Kiku Sai thật hoành tráng.
Tôi cũng muốn đặt tên cho bữa tiệc mùa hè của Koyama G là Seiran-kai.
Chà, dù sao thì sự uy nghiêm, cuốn hút của Danjuro thật tuyệt vời.
Khác với thời nổi tiếng ở Roppongi, thời có tên Ebizo.
Tôi vô cùng xúc động khi cảm thấy anh ấy đã trở thành Danjuro của Ginza.
Trong những động tác dừng để thể hiện cảm xúc, sự truyền đạt cảm xúc qua đôi mắt có sự khác biệt.
Tôi ngồi vị trí cạnh sân khấu Hanamichi (con đường chính giữa từ phía hàng ghế khán giả để bước lên sân khấu) nên cảm thấy choáng ngợp.
Cảm thấy gần gũi với diễn viên.
Đúng rồi, điều tôi nhận thấy là gần đây toàn là họp trực tuyến nên tôi có sự không hài lòng.
Tôi nghĩ con người sẽ không hiểu được nếu không gặp gỡ thân thiết.
Thông qua trực tuyến, có thể cảm thấy lo lắng, nhưng lại khó thấy cảm động.
Tuy nhiên, chỉ ngồi ăn trong nhà hát cùng với những nhân viên đã gắn bó với công ty lâu năm cũng có thể cảm nhận được cảm giác tin cậy kéo dài hơn 20, 30 năm.
Tôi biết ơn sự tiện lợi của các cuộc họp trực tuyến hàng ngày, nhưng tôi cũng biết ơn vì thỉnh thoảng có những bữa ăn cùng nhân viên ở Ginza, thật sự rất tuyệt vời.
Tôi nghĩ những người ngồi cùng tôi cũng cảm thấy như vậy.
Đúng rồi.
Nhà hát kịch mang diễn viên và khán giả đến gần nhau hơn.
Đối với tôi, nhà hát giống như ngôi nhà của mình vậy.
Không gian hoài niệm, quen thuộc từ khi tôi còn nhỏ.
Bố mẹ tôi đã có buổi xem mắt ở nhà hát này.
Chắc bây giờ không có cảnh như vậy nữa nhỉ.
Cuộc hẹn sau đó là ở rạp chiếu phim ở Ginza phải không nhỉ?
Quán bar ở Ginza nơi bố mẹ tôi hẹn hò với nhau khi đính hôn vẫn còn.
Nhưng rạp chiếu phim ở Ginza đang ít dần.
Khi tòa nhà được xây dựng lại, nó sẽ trở thành tòa nhà lớn cho thuê.
Lại 1 rạp chiếu phim khác ở Ginza sẽ biến mất.
Một rạp chiếu phim cũ ở Ginza có tên Marunouchi sẽ đóng cửa vào năm tới.
Không còn cách nào khác, nhưng liệu rạp chiếu phim cuối cùng ở Ginza là ở đâu nhỉ?
Tôi đã ngạc nhiên khi thấy những ly sâm panh được bán trong thời gian nghỉ ngơi giữa buổi biểu diễn ở Kabukiza.
Kabukiza cuối cùng cũng bắt đầu trở nên giống phòng hòa nhạc cổ điển.
Có phải quy tắc về trang phục khi tới nhà hát kịch đang thay đổi không nhỉ?
Số lượng khách đến Nhà hát Kabukiza trong trang phục thường ngày đang nhiều lên.
Đây là một cơ hội để ăn mặc trang trọng mà nhỉ.
Tôi cảm thấy thật lãng phí, hơn là nói rằng trông thất lễ.
Người ngồi phía sau ghế của tôi là người tôi hay thấy trên TV.
Tại Kabukiza, sẽ gặp những người nổi tiếng hay người quen ở Ginza.
Tuy nếu nói đó là điều đương nhiên thì cũng đúng là đương nhiên.

Ngày 137 sau trận động đất Noto
Đường trong máu 126
Đêm qua là hộp cơm Shokado của tháng này ở Kabukiza.
Đại diện Koyama G
Đại diện Thunderbird Koyama Yasunari